Chương 1 - Chị Dâu Thích Tranh Đua
1
Chị dâu mới cưới vào nhà cái gì cũng muốn tranh với tôi cho bằng được.
“Các người đừng tưởng tôi là dâu thời phong kiến nhé. Các người cho Nhược Âm cái gì thì cũng phải công bằng cho tôi một phần!
Đừng mơ bắt tôi làm việc mà ăn toàn đồ cám!”
Cổ cứ ưỡn cái cổ ra nói như thể ba mẹ tôi đã bạc đãi cô ta từ lâu lắm rồi vậy.
Ba mẹ tôi mua cho tôi và anh trai Giang Nhược Phong mỗi người một căn nhà.
Chị dâu vừa biết liền bắt đầu làm loạn.
“Tại sao mua nhà cho Nhược Âm là tầng 10, mà mua cho Nhược Phong nhà tầng 1?
Không công bằng! Nhà tụi con ít ánh nắng, sức khỏe sẽ không tốt!”
Tôi chống cái bụng bầu đứng dậy:
“Chị phát đ ,iên gì vậy hả đồ nhà quê ch,et t,iệt!
Nhà anh tôi ở khu tam hoàng, còn nhà tôi ở khu tứ hoàng.
Lúc ba mẹ mua nhà, anh tôi phải bỏ ra thêm 30 vạn!
Nếu chị thấy không công bằng đến thế thì bán cả hai căn đi, rồi tôi và anh tôi chia đôi số tiền mua nhà!”
Chị dâu bị tôi chặn họng, mặt mũi tái mét nhưng vẫn cứng đầu không chịu thua.
Cô ta uốn éo kéo tay anh tôi, làm nũng:
“Chồng ơi, anh coi em gái anh kìa, dữ quá đi mất…
Em chỉ muốn đấu tranh quyền lợi cho anh thôi mà, thế mà cô ta dám hung dữ với em như thế!
Rốt cuộc vẫn là coi thường em, coi em là người ngoài đúng không?
Em không thể hòa nhập vào nhà anh, hay là… tụi mình ly hôn đi!”
Anh tôi, một ông độc thân lâu năm, cuối cùng mới vớ được một cô vợ ưa gây chuyện nhưng cũng xinh xắn, nên sợ nhất là nghe hai chữ “ly hôn”.
Anh đ,ập bàn, chỉ vào tôi mà gào lên:
“Giang Nhược Âm, em định làm gì thế hả?
Có ai lại ăn nói với chị dâu như em không? Anh nói cho em biết, lập tức qu,ỳ xuống xin lỗi chị dâu đi!
Nếu không thì…”
Tôi chẳng buồn nghe tiếp, tôi cũng đâu phải loại hiền lành chịu đựng.
Từ nhỏ tới lớn toàn là tôi đánh anh tôi, tay tôi cứng như sắt!
Tôi xốc cái bụng bầu hơn chín tháng, hếch mặt lên:
“Nếu không thì sao? Anh còn dám đ ,ánh em chắc?
Em nói cho anh biết, Giang Nhược Phong! Đồ độc thân đáng thương, đừng tưởng cưới được vợ rồi là có thể lên mặt!
Chọc em đ ,iên lên là em lôi nhau thai ra quật thẳng vào mặt anh luôn!
Anh mà cũng đòi tên là Giang Nhược Phong à? Đổi tên thành Giang Nhược Gà thì đúng hơn!
Yếu xìu chảy nước mũi mà cũng bày đặt lên mặt với em! Về nhà chơi đất nặn đi nha, đồ h,èn!”
2
Ba mẹ tôi lo lắng tới đổ mồ hôi hột.
Đứng giữa can ngăn cũng không được.
Bụng tôi to sắp đẻ đến nơi, chỉ sợ anh tôi nổi nóng mà làm tôi bị thương, hoặc tôi vì quá tức mà sinh non.
Tháng trước chồng tôi đi công tác xa.
Ba mẹ lo cho tôi quá nên kiên quyết đưa tôi về nhà chăm sóc.
Chị dâu mắt đảo liên tục.
Bỗng nhiên hét toáng lên:
“Không công bằng! Tại sao Nhược Âm được ở nhà ba mẹ vô lý suốt nửa tháng?”
Mẹ tôi thở dài:
“Ây da, Tiểu Yến à, Nhược Âm đang bụng to như vậy, con tranh với nó làm gì?”
Chị dâu nhà quê được nước lấn tới:
“Cô ấy là phụ nữ, tôi cũng là phụ nữ, tại sao không được tranh?
Tôi thấy mấy người thiên vị rõ ràng! Cô ta ở nhà ăn uống sinh hoạt miễn phí, tiết kiệm biết bao nhiêu tiền!
Công bằng mà nói, tôi và Nhược Phong cũng phải được ở nửa tháng!”
Ba tôi tức đến ôm ng ,ực run rẩy.
Chị dâu lại quay sang nhìn anh tôi, vẻ mặt đắc ý:
“Chồng à, em đã gả vào nhà anh rồi, anh cứ yên tâm, em sẽ không để anh chịu thiệt đâu!
Cô ta có gì, em sẽ giành lại cho anh tất cả!”
Cái thằng ch ,et tiệt đó cảm động đến ôm chầm lấy cô ta, rồi hai người h,ôn nhau ngấu nghiến.
m thanh lép nhép dính nhớp suýt nữa khiến tôi đ ,au bụng đẻ ngay tại chỗ.
Tôi đỡ lấy ba, ghé tai ông nói nhỏ:
“Ba cứ giả vờ không thấy, có con ở đây, không ai dám làm l oạn đâu.”
Ba mẹ tôi từ trước đến giờ rất tin tưởng tôi.
Từ bé đến lớn, hễ nhà có chuyện là tôi ra mặt.
Có lần bà cụ hàng xóm cứ vứt rác trước cửa nhà tôi, tôi theo bả ra sân nhảy múa mắng suốt ba ngày ba đêm.
Tôi còn dùng loa của bà ấy hét:
“Bà Lưu không biết điều, d,ơ d,áy b ,ẩn th ,ỉu, vứt rác trước cửa nhà người ta.
Ông lão nào mà để ý bả thì chạy ngay đi! Không chạy kịp thì chống gậy mà chạy!
Bà này không xài được đâu!”
Từ đó bà ta không dám quăng rác bậy nữa, thấy người nhà tôi là lủi đi liền.
Một đứa chị dâu nhà quê, chẳng lẽ dọa được tôi sao?
Ba tôi không còn cách nào khác, đành bỏ đi.
Chị dâu và anh tôi dọn vào nhà, không làm gì hết, suốt ngày ăn rồi nằm.
Tôi gần đến ngày sinh, thật sự không có thời gian quản hai người đó.
Nhưng hôm đó, tôi lại phát hiện chị dâu suốt ngày lén lút hé cửa…
Nghe trộm tôi và mẹ nói chuyện.
3
Vài ngày trước khi đến ngày dự sinh, mẹ tôi rón rén vào phòng tôi:
“Nhược Âm à, mẹ có chuyện muốn nói.”
Tôi ngồi dậy, tựa vào giường:
“Mẹ nói đi.”
“Mẹ đã đặt cho con trung tâm dưỡng sinh cao cấp rồi, một tháng hết 13 vạn! Con ở hai tháng nha.”
Ngoài cửa bỗng có bóng người lướt qua tôi nhìn kỹ, là chị dâu.
“Con chuột tinh đó lại hé cửa nghe lén! Lại muốn tìm ăn đòn chứ gì?
Còn không cút đi, tối nay tao cũng đi rình mày, tao sẽ gào như quỷ rồi thu âm lại, mai mở loa phóng thanh khắp khu cho mày biết mặt!”
Bóng người đó nhanh chóng biến mất.
Mẹ tôi tiếp tục:
“Mẹ không phản đối con cho bé bú sữa công thức, nhưng mà thật ra dùng sữa công thức mệt hơn bú mẹ nhiều.
Sữa mẹ không cần pha, không cần canh nhiệt độ, nửa đêm cũng không cần dậy pha.
Chồng con không có ở nhà, con càng phải nghỉ ngơi tốt. Nhẹ nhàng được gì thì nhẹ nhàng đi.”
Tôi gật đầu từ tốn.
Dù là sữa mẹ hay sữa công thức, tôi đều không cố chấp.
Tôi nghĩ cứ để ông trời quyết định.
Có thì cho bú, không có thì dùng sữa bột.
Nhưng chuyện này cũng có yếu tố di truyền.
Cả họ nhà tôi, chẳng ai là “bò sữa” cả.
Ai cũng chật vật.
Vì vậy tôi đã chuẩn bị sẵn sữa công thức cho bé.
Sợ mình đúng là sa mạc Taklamakan thiệt.
Mẹ tôi nắm tay tôi:
“Mẹ biết con lo lắng gì. Mẹ nói cho con nghe, tại sao mẹ đặt trung tâm dưỡng sinh đắt thế.
Vì ở đó có gói ăn đặc chế!
Ăn nửa tháng thôi, khí huyết hồi phục nhanh, còn sữa thì về ào ào!
Mẹ nói cho con biết nha, con gái bạn mẹ vào đó ở rồi, trời ơi!”
Tôi lập tức hứng thú, mắt trợn tròn.
Mẹ tôi ra vẻ bí mật:
“Trời ơi! Nó phun sữa như vòi nước luôn!”
Tôi cau mày, cau chặt luôn.
Mẹ tôi lại hớn hở kể:
“Gói ăn đặc chế đó, đàn ông ăn vào còn có sữa kìa!”
“Thôi được rồi mẹ, mẹ đừng nói nữa, con khó chịu quá. Con đi ở, nhưng mình đừng ép quá, cứ thuận theo tự nhiên đi!”
Mẹ tôi vui vẻ vỗ tay tôi:
“Được! Chỉ cần con chịu là tốt rồi.”
“Vì sao? Mẹ thiên vị quá rồi đấy!”
Ngoài cửa phòng bỗng vang lên tiếng gào của cái thằng ngốc anh tôi!
Làm tôi và mẹ giật nảy mình.
Nó đạp cửa xông vào, mắt trợn trừng như muốn ăn tươi nuốt sống chúng tôi.
4
Vừa thấy là anh tôi, tôi liền yên tâm, nói:
“Dựa vào cái gì á? Dựa vào việc tôi sắp sinh, dựa vào tôi là con gái ruột của ba mẹ.”
Chị dâu lập tức chui ra từ sau lưng anh tôi, hét ầm lên:
“Quá bất công rồi! Mười ba vạn một tháng, hai tháng là hai mươi sáu vạn!
Cô ta sinh con mà được tiêu từng ấy tiền à?”
Tôi cười:
“Thì chị cũng đi sinh đi, sinh rồi tôi cũng đặt cho.”
“Cô!”, Chị ta chống nạnh chỉ vào tôi.
“Tôi mới cưới anh cô xong, cô đã giục tôi sinh con là sao?
Cô có âm mưu gì? Tôi nói cho cô biết, tôi và anh ấy đang trong thời kỳ mặn nồng! Cô đừng có dùng mấy chiêu bẩn để phá tình yêu của tụi này!”
Tôi nhướng mày:
“Vậy chị muốn thế nào?”
Cô ta nghiêng đầu, tựa vào vai anh tôi:
“Em cũng muốn được ở đó!”
Mẹ tôi hoảng hốt:
“Con chưa sinh con thì vào đó làm gì?!”
“Chưa sinh thì sao? Công bằng! Cô ta có, tôi cũng phải có!”
Anh tôi khoanh tay:
“Đúng! Vợ con cũng phải được như vậy!”
Mẹ tôi tức đến đập đùi:
“Trời ơi! Nhà mình đánh nhau với nhà mình, đúng là nước lớn cuốn trôi miếu Long Vương!”
Tôi chặn mẹ lại:
“Không sao đâu mẹ, đừng lo. Cứ để chị ấy vào ở! Con ăn gì, chị ấy ăn nấy!”
Chị dâu mừng rơn, quay đầu lại cười e thẹn nhìn anh tôi.
Hai người lại bắt đầu quấn lấy nhau, hôn hít ngấu nghiến.
Tôi quát:
“Biến! Biến về phòng mà liếm nhau! Đừng có làm tôi buồn nôn ở đây!”
Anh tôi lập tức bế chị dâu đi.
Hai ngày đó, chị ta vui như tết.
Y như thể chính mình sắp sinh đến nơi, hào hứng thu dọn đồ đạc:
“Tuyệt vời! Mười ba vạn một tháng đó nha! Nhất định phải tận hưởng thật tốt!
Quyền lợi là phải tự mình đấu tranh giành lấy.
Tuyệt đối không để người khác bắt nạt, không làm rùa rụt cổ!”
Cô ta cố ý nói to cho tôi và mẹ tôi nghe.
Mỗi lần mẹ tôi nghe tới vụ này là lại chóng mặt buồn nôn:
“Làm sao đây, Nhược Âm, chuyện này đúng là trò cười thiên hạ rồi!”