Chương 6 - Chị Dâu Ma

11

Cánh cửa hầm treo một chuỗi bùa chú. Tôi vội quay người vào trong, đóng sầm cánh cửa lại. Chị dâu ở ngoài đập cửa điên cuồng, tiếng gào thét vang vọng, thê lương đến lạnh người.

Toàn thân tôi đẫm mồ hôi, từng hơi thở gấp gáp như rút cạn sức lực. Nếu chậm thêm vài giây thôi, chắc tôi đã thành một cái xác không hồn.

Dư Mộng bên cạnh cũng thở hổn hển, nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ, rồi hỏi:"Nhà cậu lại có cái hầm? Nhưng đưa tôi xuống đây thì có ích gì? Dù sao cũng phải ra ngoài."

Tôi do dự một chút, rồi đáp:"Trong đây giấu bảo bối gia truyền của nhà tôi. Thứ này có thể giúp chúng ta thoát ra an toàn."

Ánh mắt Dư Mộng lập tức sáng rỡ:"Bảo bối gia truyền á?"

Tôi bước thêm vài bước, lục lọi trong một chiếc bình cũ kỹ, cuối cùng tìm thấy một chiếc khóa ngọc đã phai màu theo thời gian. Cầm nó trên tay, tôi quay lại nhìn Dư Mộng, nói:"Chính là cái này. Ông nội tôi từng dặn, nếu gặp chuyện ma quái, thứ này có thể cứu mạng."

Dư Mộng nhíu mày, vẻ mặt nghi ngờ:"Vậy sao anh trai cậu và mọi người khác ch.ết hết mà không dùng đến cái này?"

Tôi trầm ngâm, rồi nhẹ giọng:"Có lẽ... ông tôi đã nhìn thấy ngày hôm nay từ trước." Tôi đưa mắt ngắm chiếc khóa ngọc, lòng cảm thấy nặng nề.

Bỗng, Dư Mộng cất giọng lạnh lùng:"Thì ra cái này ở đây. Không trách tôi tìm hoài mà không thấy."

Tôi giật mình, chưa kịp phản ứng thì Dư Mộng đã nhanh như cắt, giật lấy chiếc khóa ngọc từ tay tôi, giữ chặt trong tay cô ấy.

"Cô định làm gì?" Tôi quát lớn, giận dữ nhìn Dư Mộng. "Cô không muốn sống mà thoát ra ngoài hả?"

Dư Mộng cười nhạt, ánh mắt đầy toan tính:"Tôi tự nhiên có cách sống mà ra ngoài. Còn cậu, cứ ở đây mà đoàn tụ với anh trai cậu đi!"

12

Giọng nói của Dư Mộng vang lên, cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thù hận và nói:"Những cô gái trước đây, nếu tôi không đoán sai, xác của họ chắc chắn đã được chôn dưới mảnh đất này rồi nhỉ!"

Những cô gái trước đây... Tôi đột nhiên chợt nghĩ ra điều gì đó, toàn thân lạnh toát, vội vàng gật đầu với cô ta:"Cô... cô biết sao?"

Dư Mộng nhìn vẻ mặt của tôi, trong lòng đã có câu trả lời, cô ta cười lạnh:"Nhát gan thật, không giấu gì bạn, từ khi bước vào cửa, tôi đã cảm nhận được một luồng âm khí nặng nề, kết hợp với những gì bạn đã nói trước đó, tự nhiên không khó để đoán ra."

Cô ta hừ một tiếng, đáp lại một cách thờ ơ:"Nhưng tôi có một thắc mắc, một nơi đầy âm khí như vậy, các người làm sao có thể ở đây mà không bị tổn hại gì lâu như vậy? Chắc chắn có thứ gì đó trấn giữ. Tôi đã tìm kiếm rất lâu, cuối cùng lại tìm thấy ở đây."

Dư Mộng nâng viên ngọc khóa trong tay, khóe miệng hiện lên một nụ cười chế nhạo:"Ông cố của bạn nói không sai, đây thực sự là một món đồ lợi hại, tiếc là rơi vào tay các người, thật sự là lãng phí."

"Thực ra, từ đầu, cô đã muốn tìm món đồ này đúng không?" Tôi đột nhiên nhìn cô ta và hỏi.

Dư Mộng bị câu hỏi bất ngờ của tôi làm cho giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô ta nhìn tôi hỏi:"Cậu cũng khá thông minh, ban đầu tôi đúng là để tìm chị gái, không ngờ lại phát hiện nơi này là nơi tụ tập của trăm quỷ, đã như vậy, nơi đây chắc chắn có bảo vật lợi hại trấn giữ, tại sao tôi không nhân tiện mang đi?"

Tôi cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói:"Đáng tiếc cô đã sai, đây thực sự là nơi tụ tập của trăm quỷ, nhưng không phải món bảo vật trong tay cô đang trấn giữ."

Dư Mộng sắc mặt hiện lên vẻ nghi ngờ, nhìn tôi hỏi:"Rốt cuộc bạn là ai?"