Chương 2 - Chị Dâu Khó Chiều

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

2

“Mẹ muốn cho nó đấy, còn con thì về nhà chỉ ăn với nằm, không giúp được gì, mẹ không cho con chẳng đúng sao?”

Cảm xúc mẹ chồng có chút mất kiểm soát, nghe ra thì oán hận với chị dâu đã sâu lắm rồi.

Chị dâu nhún vai đầy dửng dưng, không nói gì thêm.

Tôi cười gượng: “Mẹ, lì xì thôi không cần đâu ạ, mẹ là mẹ của Châu Hải, con giúp mẹ cũng là chuyện nên làm.”

Nói xong, tôi liếc thấy chị dâu khẽ thở dài một tiếng.

Mẹ chồng cười rạng rỡ, nắm tay tôi khen không ngớt, bảo tôi là cô con dâu tốt.

Còn phong bao lì xì mỏng manh ấy, cũng bị bà tiện tay nhét lại vào túi.

Lúc này, em chồng đang ăn bỗng hét lên một tiếng:

“Sao món này có gừng vậy!”

Vừa nói vừa nhổ, nhổ thức ăn vừa cho vào miệng lên bàn.

“Không phải đã nói là đừng bỏ gừng sao, em ghét ăn gừng nhất mà.”

“Mẹ không nói với chị hai à?”

Mẹ chồng theo phản xạ đáp: “Mẹ nói rồi mà, ai ngờ lại bỏ vào nữa.”

Ánh mắt em chồng lập tức chuyển sang tôi.

Tôi vội xua tay: “Con không biết mà, mẹ đâu có nói…”

Giọng tôi nhỏ dần.

Bởi vì Châu Hải đang véo tay tôi, ra hiệu đừng nói nữa.

Sắc mặt mẹ chồng lập tức thay đổi: “Mẹ không nói? Mẹ đã nói từ lâu là em con không ăn được gừng, không được bỏ vào, sao con lại quên chứ?”

Ngực tôi nghẹn lại, tôi muốn Châu Hải giúp tôi nói một câu.

Nhưng anh ấy chỉ lắc đầu với tôi.

Em chồng “bốp” một tiếng ném đũa lên bàn: “Không ăn nữa! Ăn thế này sao mà ăn nổi! Cả Tết rồi mà cũng không cho người ta ăn bữa cơm ngon.”

Mẹ chồng vội vàng dỗ dành, bà xoa đầu em chồng rồi nói:

“Đừng giận, đừng giận, đầu năm đừng nổi nóng, để chị hai con làm thêm mấy món không bỏ gừng, đừng tức giận nữa.”

“Miểu Miểu à, con đi làm thêm mấy món nhé, lần này nhớ đừng bỏ gừng đấy.”

Mẹ chồng đương nhiên ra lệnh cho tôi như thể đó là chuyện hiển nhiên.

Tôi lại ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời.

Em gái của Châu Hải nhỏ hơn tôi hai tuổi, nhưng lại lấy chồng sớm hơn tôi hai năm.

Về nhà mẹ đẻ đến giờ, gần như chưa hề phải động tay vào việc gì.

Bố mẹ chồng còn hận không thể đút cơm tận miệng cho cô ta.

Giờ lại bắt tôi – người mới bước chân vào nhà này – đi nấu ăn cho cô ta?

Ngay cả ở nhà mình tôi cũng chưa từng làm nũng như vậy!

Thấy tôi vẫn ngồi yên không nhúc nhích, mẹ chồng thúc giục: “Đi đi! Miểu Miểu, con làm gì vậy?”

Châu Hải ghé sát tai tôi thì thầm: “Hay là em làm thêm mấy món nữa đi, em gái anh thật sự không ăn được gừng.”

Nhưng vấn đề đâu phải là có ăn được gừng hay không!

Tôi nhíu mày nhìn chằm chằm Châu Hải.

Tôi không hiểu anh đang làm cái gì, cũng không hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra.

Chẳng lẽ thật sự giống như lời chị dâu nói, họ đang bắt nạt tôi?

Châu Hải vẻ mặt khó xử kéo tay tôi, “Vợ à, coi như là em làm cho anh ăn, được không?”

Tôi chợt nhớ đến lời mẹ từng dặn.

Lấy lòng người trước, họ rồi cũng sẽ nhận ra sự tốt bụng của con.

Tình hình càng lúc càng mất kiểm soát.

Em chồng sắp khóc đến nơi, Châu Hải thì cầu xin tôi với ánh mắt như sắp rơi lệ.

Tôi nén hết tủi thân trong lòng, lại vào bếp làm thêm hai món nữa.

3. Món ăn vừa được dọn lên, em chồng dùng đũa khều khều hai cái rồi nói:

“Tết nhất ai mà ăn cái thứ này, chị hai, chị cố ý bắt nạt em đúng không?”

“Em khó khăn lắm mới được về nhà ăn Tết, vậy mà đến một món thịt cũng không có mà ăn.”

“Chẳng lẽ đúng là con gái gả đi như bát nước hắt đi sao?”

Em chồng càng nói càng kích động, đặt đũa xuống rồi khóc òa.

Mẹ chồng ngồi bên an ủi: “Sao lại như vậy được, con mãi mãi là công chúa nhỏ của nhà này, ba mẹ, anh cả, anh hai sao có thể để con bị uất ức.”

Nói xong bà quay sang tôi: “Miểu Miểu, con đi làm món sườn xào chua ngọt đi, em con thích ăn món đó.”

Tôi cuối cùng không nhịn được nữa.

Chỉ tay vào món sườn kho trên bàn: “Đây có rồi, không bỏ gừng.”

Mẹ chồng ngẩn người vài giây, dường như không ngờ tôi lại không nghe theo lời bà.

Bà nghiêng đầu nhìn tôi chằm chằm: “Con không hiểu tôi nói gì sao? Sườn kho và sườn xào chua ngọt có giống nhau à?”

“Tôi bảo con làm sườn xào chua ngọt thì cứ đi làm đi, sao lại lắm lời thế?”

Chỉ hai câu, mẹ chồng đã như biến thành một người khác.

Người vừa rồi còn hiền hòa khen ngợi tôi không ngớt, giờ như biến mất không còn dấu vết.

Tôi không thể tin vào tai mình.

Những lời như vậy, giọng điệu như vậy, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai dám nói với tôi!

Tôi tức giận nhìn chằm chằm Châu Hải.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)