Chương 13 - Chị Có Hệ Thống Mười Lần Thưởng Thì Em Có Mười Lần Trả Đũa
13
Bác sĩ nói ba tôi không sao nghiêm trọng, chỉ cần nằm nghỉ ngơi một thời gian là được.
Mẹ tôi yên tâm, đóng vài nghìn tệ tiền viện phí rồi… bỏ ba tôi lại luôn.
Lý do thì rất đơn giản:
Nửa tiếng trước, chị tôi bị đói đánh thức, gọi điện giục mẹ về nhà nấu cơm.
Mẹ tôi sợ chị ấy đói, thế là hớt hải chạy về ngay.
Còn nhất quyết lôi tôi theo cùng.
Trên đường, thầy Dương gọi điện hỏi thăm tình hình của chị.
Thầy ấy còn định sắp xếp thời gian ghé qua tận nhà.
Mẹ tôi bèn nói dối là trong nhà có việc gấp, rồi xin nghỉ cho tôi và chị một tuần.
Thế nhưng, khi về đến nhà, chị tôi lại đang bưng vài hộp cơm ngoài, ăn uống ngon lành.
Thấy tôi và mẹ, chị ấy còn đánh một cái ợ đầy mãn nguyện, chẳng có tí gì giống người vừa đói đến ngất đi.
Mẹ tôi cố gắng gượng tinh thần:
“Noãn Noãn, ba con bên đó cần người chăm, mấy ngày tới con tự gọi cơm ngoài ăn được không?”
Chị tôi lập tức lắc đầu:
“Đồ ăn ngoài toàn rác, không có dinh dưỡng lại còn dở ẹc, mẹ gọi người chăm sóc thuê cho ba đi là được.”
Mẹ tôi cười nịnh:
“Được được, con nói sao mẹ nghe vậy. Dù gì ba con cũng bị tam cao*, ăn gì cũng chẳng ngon.”
(*Tam cao: cao huyết áp, cao mỡ máu, cao đường huyết)
“Nhưng giờ là lúc đặc biệt, ba còn chưa tỉnh lại, nếu con không đói, mẹ đi qua đó xem tình hình nhé?”
Mẹ tôi hỏi như đang bước trên băng mỏng.
Chị tôi chỉ hơi nhướn mày, mẹ đã sợ tới mức run rẩy, khúm núm không khác gì đầy tớ.
“Con về ký túc xá đây, hai người cứ nói chuyện tiếp đi.”
Tôi thấy chán ngán tận xương tủy.
Vừa dứt lời, tôi định mở cửa rời đi.