Chương 1 - Chết Rồi Nhưng Chưa Thật Sự Kết Thúc
Ta đã chết rồi.
A nương chẳng phải từng nói, thiên hạ này không ai có thể sát thần đó ư?
A, ta quên mất… Hắn cũng là thần. Một vị thần vì người trong lòng mà giết ta báo thù.
1
Hẳn là ta đã chết rồi.
Khi kiếm của Cố Uyên xuyên thấu ngực ta, ta thế mà lại cảm thấy đau đớn.
Ta là tử thần, thế nhân vẫn xưng ta là Minh Vương.
Theo lẽ thường, thân là thần, ta lẽ ra không thể cảm nhận đau đớn thế tục.
Thế nhưng, khi Cố Uyên thốt ra rằng hắn tiếp cận ta chỉ vì muốn giết ta báo thù, tim ta lại đau như bị bóp nghẹn.
Bên má tựa hồ có làn nước lướt qua Trời mưa rồi sao?
A… thì ra là nước mắt của ta.
Xem ra, ta thực sự đã chết.
Nhưng a nương đã từng nói, trên đời không ai có thể sát thần.
Vì cớ gì ta lại chết được?
Cán kiếm của Cố Uyên tựa như phát ra hàn quang.
Ta từng thấy qua nó.
Dường như… a nương cũng chết bởi thanh kiếm này.
2
Theo đạo lý, thần không có hồn phách.
Thế nhưng sau khi ta chết, linh lực lẽ ra phải tiêu tán lại tụ hội giữa không trung, dõi theo Cố Uyên điên cuồng lật giở sinh tử bộ, hòng tìm kiếm tên người hắn yêu thương.
Tương truyền, chỉ cần xoá tên người chết trong sinh tử bộ của Minh Vương, kẻ đó sẽ được trọng sinh nơi thế gian.
Bất lão, bất tử, bất diệt.
“Phục Linh! Phục Linh, nàng ở đâu?”
Cố Uyên có chút nóng nảy, nhưng dù hắn có lật đến rách nát sinh tử bộ, vẫn không sao tìm được cái tên khắc cốt ghi tâm kia.
Minh Vương đã chết, Minh giới rối như tơ vò.
Cố Uyên rốt cuộc vẫn không thể cứu sống nữ tử tên là Phục Linh.
Ta nghe thấy cái tên kia, cảm thấy quen thuộc vô cùng, song lại chẳng nhớ nổi là ai.
“Thượng thần đã sát hại điện hạ của chúng ta, lại còn muốn an nhiên rời khỏi Minh giới hay sao?”
Người lên tiếng là chúng phán quan, các nàng muốn báo thù cho ta.
“Thanh Trúc, đừng mà!”
Ta muốn ngăn cản, tiếc rằng bọn họ không thể nghe được lời ta nói.
“Hừ, nàng tự cho mình quyền nắm giữ sinh tử nhân gian, xem nhẹ ý nghĩa tồn tại của sinh mệnh.”
“Vậy thì hôm nay, để nàng cũng nếm thử tư vị ấy!”
Cố Uyên mặt không đổi sắc, lời nói nhạt như sương mai, mang theo hàn ý thấu xương, quanh thân lạnh lẽo cô tịch.
Hắn nhìn về nơi ta hoá tiên, ánh mắt như giá băng giữa mùa đông, không chút cảm tình.
Thì ra, từ trước tới nay, hắn vẫn luôn nhìn ta như thế.
Từ xưa đến nay, các đời Minh Vương đều vô thất tình lục dục.
Chỉ có như vậy, trật tự nhân gian mới có thể duy trì lâu dài, không bị lòng riêng của thần nhân gây rối loạn.
A nương hoá tiên mới ba trăm năm, ta vẫn chưa học được cách làm một vị thần đúng nghĩa.
Nghe những lời của Cố Uyên, lòng ta rối như tơ vò.
Chẳng lẽ… là ta sai rồi?
Nếu thật sự ta vô thất tình lục dục, cớ sao khi hắn nói yêu ta, tim ta lại đập nhanh như vậy?
Nếu thật sự ta không có cảm tình, vì cớ gì khi hắn một kiếm đâm vào tim ta, ta lại đau đến thế?
Rốt cuộc là vì sao?
Tựa như trong ký ức của ta đã mất đi điều gì đó…
“Thượng thần, rồi sẽ có một ngày, ngài sẽ hối hận vì những gì đã làm hôm nay!”
Thanh Trúc nhìn hắn, lệ ngấn trong mắt, nghiến răng thốt ra từng chữ.
Linh lực của ta bám trên kiếm của Cố Uyên, theo hắn trở về Thiên giới.
Ta dõi theo hắn vì muốn phục sinh Phục Linh mà tra khắp cổ tịch, vắt óc nghĩ đủ mọi biện pháp.
Bộ dáng lúc này của Cố Uyên, là điều xưa nay ta chưa từng thấy qua.
3
Ta và hắn quen biết chẳng qua mới trăm năm.
Minh giới u ám quanh năm, chẳng thấy ánh dương, chỉ có sông Vong Xuyên là còn lấp lánh chút sóng bạc.
Khi ấy, ta vừa tiếp quản Minh Vương điện.
Ngoài đám phán quan hằng ngày bầu bạn bên cạnh, chẳng còn ai lai vãng.
Quả thực vô cùng tẻ nhạt.
Lắm lúc, ta thầm nghĩ: Minh Vương điện to lớn nhường ấy, còn chẳng thú vị bằng Mạnh Bà trang.
Ít ra nơi đó còn có các cô hồn dã quỷ, mỗi kẻ mỗi vẻ, náo nhiệt vô cùng.
Còn nơi đây, chỉ có một mình ta cô độc.
Về sau, Cố Uyên thường lui tới thăm ta.
Hắn mang theo đủ thứ đồ chơi lạ lẫm chốn nhân gian, khiến lòng ta đôi phần vui vẻ.
Ngay từ đầu, hắn đã che giấu thân phận, chỉ bảo rằng hắn là kẻ tu đạo ở núi Độ Sóc.
Ngọn núi ấy chính là lối thông giữa nhân giới và Minh giới.
Có người bầu bạn, dĩ nhiên ta vô cùng hoan hỷ.
Ta sống đã nghìn năm, thật chẳng hiểu tình ái là gì.
Nhưng Cố Uyên vẫn luôn miệng nói rằng hắn yêu ta.
Ta chẳng hiểu, ánh mắt thường ánh lên vẻ ngây ngô mờ mịt.
Một trăm năm, đối với thần mà nói, chỉ là cái chớp mắt.
Ta từng nghi hoặc, vì cớ gì Cố Uyên mãi chẳng già đi.
Hắn luôn mỉm cười dịu giọng giải thích:
“Ta là người tu đạo, so với phàm nhân thì lão hóa chậm hơn nhiều lắm.”
“Vậy… ngươi sẽ chết chứ? Phàm nhân nào chẳng chết.”