Tôi và cô bạn thân đều là “thiên kim thật” bị thất lạc bên ngoài.
Sau khi được đón về, chúng tôi luôn giữ liên lạc, cái gì cũng kể cho nhau nghe.
Tôi nói mình được cả nhà cưng như trứng: ba yêu, mẹ chiều, anh trai thì bám dính lấy.
Còn cô ấy thì kể bản thân rực rỡ như sao, là niềm tự hào của cha mẹ.
Cho đến ngày chúng tôi gặp lại.
Tôi vì ung thư dạ dày nên chán ăn, gầy trơ như cây sậy. Ấy vậy mà người nhà vẫn khăng khăng cho rằng tôi làm giả giấy chẩn đoán bệnh.
Cô ấy vì trầm cảm mà ăn uống vô độ, mập như cái phao tròn, ngày nào cũng bị người trong nhà mắng là “con heo chết bự chảng”.
Im lặng rất lâu, cả hai chúng tôi cùng lên tiếng:
“Hay là đừng giả vờ nữa, chạy đi cho rồi.”
Bình luận