Chương 8 - Chạy Đua Với Thời Gian

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Chi Hạ, bác sai rồi, thật sự biết sai rồi.”

Giọng bác khàn đặc, “Xin con cứu lấy anh họ con…”

Tôi đứng yên, nhìn mái tóc rối bù và vầng trán tím bầm của bà.

Rồi từ trong túi lấy ra tấm ảnh của nạn nhân, đưa cho bác xem.

“Đây là người phụ nữ bị đâm.”

Bác ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa.

“Cô ấy là y tá ca đêm của Bệnh viện thành phố, đang mang thai tám tháng. Hôm đó vừa tan ca đêm.”

“Chồng cô ấy là lính cứu hỏa, đã hy sinh từ năm ngoái. Đứa con trong bụng là kỷ vật cuối cùng của chồng cô ấy.”

“Họ cũng là con người, chứ không phải như lời bác nói — chỉ vì cản đường làm ăn của anh họ con mà ‘đáng chết’.”

Trong ảnh, cô gái ấy cười rạng rỡ, tay giơ lên tờ siêu âm, ánh mắt tràn đầy hy vọng về đứa bé sắp chào đời.

Bác tôi đột ngột bịt miệng, nôn khan không ngừng.

Tôi đứng dậy.

Ngoài trời mưa rơi lách tách từ lúc nào, đập vào cửa kính thành âm thanh dồn dập, như thể cũng đang khóc thương cho người mẹ trẻ ấy.

“Tôi có thể ra tòa, nhưng tuyệt đối sẽ không biện hộ vô tội cho anh họ.”

Nói xong câu đó, tôi nhanh chóng rời khỏi đồn cảnh sát.

Về đến nhà, tôi ngồi trước màn hình máy tính, cố kìm nén cảm xúc để xem lại video từ camera giám sát.

Xe anh họ trước khi đâm vào nạn nhân — rõ ràng có động tác tăng tốc. Thật sự rất kỳ lạ.

Ánh mắt của nạn nhân khi nhìn thấy xe lao đến — không phải là hoảng sợ vì bất ngờ, mà là kinh ngạc như vừa nhìn thấy người quen.

Tôi lập tức gọi cho mẹ của nạn nhân.

Bà ấy ban đầu chửi tôi một trận, nhưng khi biết lý do, bà mới dần bình tĩnh lại.

Giọng bà nghẹn ngào:

“Thằng súc sinh đó biết con gái tôi từ lâu rồi. Biết nó là góa phụ thì cứ quấn lấy mãi. Nó còn nói sẽ bắt con bé phá thai nữa…”

Tay tôi run lẩy bẩy, không cầm nổi điện thoại.

Đây không phải tai nạn. Mà là mưu sát có chủ ý!

“Cô ơi…” Tôi hít sâu một hơi, giọng trầm xuống,

“Con xin hứa với cô, con sẽ đòi lại công bằng cho con gái cô.”

Sau khi tôi cúp máy, số của bác lại hiện lên lần nữa.

Lần này, bà không còn hét lên như trước, mà giọng nhỏ nhẹ, mềm mỏng hiếm thấy:

“Chi Hạ à, ba mẹ con dạo này còn thiếu gì không? Bác gửi chút đồ sang cho họ nha.”

“Còn mấy người hàng xóm hôm qua bác cũng giải thích rồi, họ sẽ không tung tin gì xấu về con đâu.”

“Con xem… liệu có thể ra tòa giúp anh họ con được không? Giờ chuyện càng lúc càng lớn rồi, ngoài con ra thật sự không ai có thể giúp nó…”

Tôi bật cười nhạt:

“Không cần đâu bác ơi, đám họ hàng nghèo như tụi con làm sao dám để bác tốn kém vì tụi con?”

“Với lại, con cũng nói rồi mà — con có thể ra tòa, nhưng sẽ không đứng ra biện hộ cho anh họ đâu.”

Ngay lập tức, đầu dây bên kia vang lên tiếng gào rít sắc lẹm:

“Đồ vong ân bội nghĩa! Mày quên hồi nhỏ anh họ mày đối xử với mày thế nào rồi à? Mày thấy chết không cứu!”

“Mẹ mày dạy mày kiểu gì đấy hả? Bà ta cũng chẳng tốt đẹp gì! Năm đó…”

Tôi dứt khoát cúp máy, chuyển điện thoại sang chế độ máy bay.

Sáng hôm sau, tôi đứng trước cổng tòa án.

Luật sư Trương vội vã chạy tới, hỏi nhỏ:

“Luật sư Hứa, cô thật sự muốn làm vậy à?”

Tôi gật đầu.

Trong phòng xử án, anh họ bị áp giải ra, gầy rộc hẳn đi.

Thấy tôi, anh vô cùng kích động:

“Chi Hạ! Em họ!”

Như thể chỉ cần tôi có mặt, anh ấy sẽ được cứu sống.

Tôi cắt ngang:

“Xin lỗi, lần này tôi tham gia với tư cách là cố vấn đặc biệt của bên công tố.”

Anh họ sững sờ như bị sét đánh, người như hóa đá tại chỗ.

Phiên tòa bắt đầu, tôi đứng dậy trình bày trước tòa:

“Thưa quý tòa, tôi xin nộp thêm chứng cứ mới — đây là đoạn tin nhắn giữa bị cáo và nạn nhân.

Nó chứng minh bị cáo đã có hành vi quấy rối tình dục kéo dài với nạn nhân,

và vụ tai nạn này — không phải là tai nạn, mà là hành vi cố ý.”

Bác tôi từ hàng ghế người dự khán lập tức nhảy dựng lên:

“Bịa đặt! Con trai tôi sao có thể đi thích cái loại góa phụ đó!”

Anh họ cũng mất bình tĩnh, bật dậy hét về phía tôi:

“Hứa Tri Hạ! Đồ phản bội! Mày dám hại tao! Tao phải giết mày!”

Anh ta bị lực lượng an ninh giữ chặt, nếu không chắc đã lao tới đánh tôi thật.

Cuối cùng, tòa tuyên án: tù chung thân.

Tôi bước ra khỏi phòng xử, mưa vẫn rơi, nhưng trên bầu trời đã bắt đầu hé ra một tia nắng mỏng.

Điện thoại rung lên.

Là tin nhắn từ mẹ của nạn nhân:

【Luật sư Hứa, cảm ơn cô.】

【Toàn văn hoàn】

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)