Chương 7 - Chấp Nhận Hay Đấu Tranh

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Ông ấy làm sao?”

“Ông ấy tức đến phát bệnh tim… đã đưa vào viện rồi…”

Mẹ tôi khóc đến nỗi nói không thành câu.

“Bác sĩ bảo… phải mổ ngay, đặt stent… cần… cần hai trăm năm mươi ngàn… nhà mình không có nhiều tiền như vậy…”

Bà nói không tiếp được nữa.

Chỉ còn tiếng nức nở dữ dội, và tiếng y tá gọi số vang vọng từ xa.

“Còn Giang Trần?”

Tôi hỏi.

Tiếng khóc bên kia khựng lại một chút, rồi tuyệt vọng hơn nữa.

“Gọi… gọi ba lần… lần đầu bảo đang bận, lần hai bảo kẹt tiền, lần ba… lần ba cúp máy luôn!”

Giọng tôi lạnh hơn bao giờ hết.

“Vậy mẹ có thể đến nhà nó mà tìm. Dù sao, nó mới là người thừa kế của hai người.”

Mẹ tôi sững người, vội vàng ngăn tôi cúp máy.

“Linh Linh, mẹ cũng từng thương con mà… Con còn nhớ không, hồi nhỏ sốt cao, mẹ thức cả đêm bế con đấy…”

“Sao sau này… mọi thứ lại thay đổi? Sao lại nghĩ con cái thì phải nhịn, phải nhường, cái gì cũng là nghĩa vụ, cái gì cũng là đương nhiên…”

Tôi không trả lời.

Những ký ức đó… đã xa quá rồi.

Có tiếng sột soạt, sau đó là giọng bố tôi.

“Linh Linh…”

Ông gọi tên tôi, rồi ngừng lại.

Hơi thở nặng nề, khò khè như mắc đờm.

“Bố… bố không phải người.”

Ông nói ra mấy chữ này đầy khó khăn, như móc từ kẽ răng ra từng chút một.

“Hai triệu đó… là chuẩn bị cho em con. Căn nhà cũ sang tên cũng do cô con giật dây… là bố hồ đồ…”

Mẹ tôi lại giành lấy điện thoại, tiếng khóc lẫn hoảng loạn.

“Linh Linh, mẹ xin con… trước đây là bố mẹ sai, sau này mẹ sẽ đối xử tốt với con gấp đôi… mẹ làm trâu làm ngựa cũng được… con đến đi, cứu bố con với…”

“Tôi sẽ đóng tiền mổ. Nhưng mẹ phải viết cho tôi một giấy vay nợ hai trăm năm mươi ngàn.”

Tôi cắt lời bà.

Đầu dây bên kia lập tức im lặng.

“…Giấy vay nợ?”

Mẹ tôi lặp lại như thể không tin được.

“Linh Linh…”

Bà gọi tên tôi lần nữa, rất nhẹ, mang theo bối rối và bất lực.

Tôi không nghe nữa, cúp máy.

Đứng yên một lát, tôi bắt đầu chuyển khoản.

Làm xong tất cả, tôi ngả người lên ghế, giơ tay che mắt.

Trước mắt là một mảng trắng xóa.

Giống như sương mù dày đặc buổi sớm mùa đông, chẳng thấy gì ngoài lạnh lẽo.

Màn hình điện thoại lại sáng lên, là tin nhắn rất dài của mẹ tôi.

Tôi không mở.

Chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời đã tối, xa xa vẫn còn vài ánh đèn, như mấy con thuyền cuối cùng chưa chịu chìm giữa biển cả.

Trong lòng trống rỗng, không còn cảm xúc gì.

Không còn giận, cũng chẳng buồn.

Đây sẽ là lần cuối cùng.

8

Khi tôi đẩy cửa phòng bệnh ra, mẹ tôi đang dùng tăm bông làm ẩm môi cho bố tôi.

Nghe thấy tiếng động, tay bà run lên, cây tăm bông rơi xuống chăn.

Bố tôi mở mắt, đôi mắt đục ngầu quay sang tôi, môi mấp máy nhưng không phát ra tiếng.

Tôi lấy từ túi ra một tập hồ sơ, đặt lên tủ đầu giường.

“Bố xuất viện rồi cần tĩnh dưỡng, tái khám, thuốc men sau này cũng không rẻ.”

“Tôi tính rồi, theo tuổi thọ trung bình địa phương, hai mươi năm tới chi phí cơ bản cho dưỡng lão và y tế của hai người, ít nhất là bốn trăm ngàn.”

Mẹ tôi mắt đỏ hoe, vội vàng lau tay.

“Linh Linh, con nói mấy chuyện này làm gì… Con cũng đang cần tiền mà… việc gì phải nói ra…”

“Tôi không cần nói nhiều.”

Tôi cắt lời bà, mở tập hồ sơ, đẩy bản thỏa thuận về phía họ.

“Tôi có thể trả, một lần bốn trăm ngàn. Điều kiện nằm ở đây.”

Giấy trắng mực đen.

Là bản giấy đoạn tuyệt đã được công chứng — nghiêm túc hơn bản tôi từng viết trong cơn tức giận gấp nhiều lần.

Mẹ tôi run rẩy cầm lấy bản thỏa thuận, trừng mắt nhìn từng dòng, đầu ngón tay bóp nhăn mép giấy.

“Linh Linh… con thật sự muốn… đoạn tuyệt với bố mẹ sao?”

“Phải.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà.

“Ký vào thì bốn trăm ngàn hôm nay sẽ được chuyển.

Căn nhà cũ, sổ tiết kiệm, các người muốn cho ai thì cho, tôi không cần một xu.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)