Chương 7 - Chào Buổi Sáng Kẻ Thù
Tôi cảm nhận rõ ràng có hàng chục cặp mắt đang đồng loạt nhìn về phía mình — và cả…
Cái tay đang bám chặt lên vai Trì Dã của tôi, bộ móng được sơn bằng những màu siêu chói, cực kỳ không giống ai.
Bia từ trên tóc Trì Dã chảy xuống theo thái dương, lướt qua đường viền cằm sắc lẹm, nhỏ từng giọt vào cổ áo sơ mi đen bí ẩn…
Không hiểu sao… có hơi sexy.
Tôi nuốt nước bọt, theo phản xạ buông tay ra.
Não thì quay cuồng hết công suất… nhưng hoàn toàn đơ toàn tập.
Người còn lại — tức Trì Dã — lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên, liếc tôi từng chút một. Ánh mắt lạnh như băng, như thể đang muốn đóng băng cả sàn nhảy.
Rồi chỉ một khắc sau đó, băng tan tuyết chảy.
Trên gương mặt đó, hiện lên một tia bối rối rất rõ ràng.
Tôi thấy đôi môi anh ta mấp máy, đầy khó tin:
“Giang Tiểu Tiểu?”
Toang thật rồi.
16
Ngay khoảnh khắc đó, tất cả ánh mắt xung quanh tôi lập tức thay đổi.
Nóng rực. Kinh ngạc. Kèm theo một chút hoảng sợ từ thằng đầu xoăn.
Nhưng phần nhiều vẫn là ánh mắt hóng drama rất mãnh liệt.
Tôi: “…”
Tôi cố cười gượng, giơ tay chào kiểu lúng túng:
“Trùng hợp ghê ha, haha…”
“Tôi đi ngang qua thôi…”
Giọng nói yếu ớt bị tiếng nhạc disco sôi động nhanh chóng nuốt chửng.
Trì Dã đột ngột đứng bật dậy.
Không thèm để ý tóc tai lẫn khuôn mặt đang ướt đẫm bia, anh ta nắm lấy tay tôi kéo đi.
Tôi bị kéo bất ngờ đến mức giật mình, cau mày lại.
Tên này mạnh tay quá. Nắm chặt đến mức cổ tay tôi đau nhói.
Tôi theo phản xạ giật tay ra.
Có lẽ Trì Dã nhận ra động tác của tôi, lập tức quay đầu trừng mắt nhìn.
Trong ánh đèn chớp nháy hỗn loạn, mái tóc anh ta rối bời, khuôn mặt bị che khuất nên tôi không nhìn rõ biểu cảm.
Chỉ là… toàn thân anh ta tỏa ra khí chất gì đó rất lạ — như kiểu… uất ức, tủi thân.
Tôi: “…”
Dù là vậy, anh ta vẫn buông tay tôi ra.
Ngay giây sau, anh lại vươn tay che đầu tôi, như sợ tôi bị đám đông đang nhảy nhót loạn xạ kia quơ tay trúng.
Lòng bàn tay của Trì Dã nóng ran.
Tôi không phân biệt nổi lúc này thứ đang vang dội điếc tai là tiếng nhạc, hay là tiếng tim đập thình thịch trong ngực mình.
Tư thế của anh ta lúc này thật kỳ quặc, lại khiến tôi khó giữ thăng bằng.
Trì Dã có vẻ đã hơi ngà ngà, bước đi loạng choạng, cứ như thể sắp ngã đến nơi.
Nhưng anh vẫn cố chấp giữ nguyên tư thế ấy, môi mím chặt, không nói một lời.
Chúng tôi bị cả nhóm bạn của anh ta — dẫn đầu là thằng đầu xoăn — hò hét, huýt sáo, cổ vũ rần rần suốt đường ra cửa.
“Yo~ hai người bọn họ thành đôi rồi nhé~!”
Y như mấy cặp vừa nắm tay thành công trong chương trình “Bạn muốn hẹn hò”.
17
Ra đến cửa bar, Trì Dã mới chịu bỏ tay đang che đầu tôi xuống, rồi đổi sang nắm tay dắt tôi đi.
Tôi cứ thế để anh dắt đi trong trạng thái mơ màng, rẽ trái rẽ phải một hồi — vô thức bị dắt vào một con hẻm nhỏ tối om, không đèn.
Lúc tôi hoàn hồn lại thì… đã muộn rồi.
Trong con hẻm chật hẹp, ánh sáng mờ ảo, tôi và Trì Dã đứng đối diện nhau, mặt gần sát nhau.
Gần đến mức… nghe rõ cả nhịp thở.
Tôi bỗng dưng muốn lùi lại theo phản xạ, nhưng ngay lập tức gáy tôi đã đụng phải bức tường lạnh ngắt phía sau.
Trì Dã cau mày tiến thêm một bước, hơi rượu nồng và mùi khói thuốc đặc trưng bao phủ lấy tôi.
“Em tránh anh làm gì?” — Anh cúi xuống nhìn tôi từ trên cao, tóc mái vì mồ hôi mà dính lại thành vài lọn ướt.
Tôi… không còn đường lùi.
Tôi định mở miệng giải thích thì anh lại rút ngắn khoảng cách hơn nữa, mũi gần chạm mũi.
Tôi cảm thấy mặt mình nóng ran, đỏ như cà chua, máu trong người cứ thế dồn lên đầu.
Trì Dã nhìn tôi đầy uất ức:
“Em ghét anh đến thế à?”
“Giang Tiểu Tiểu, ai lại như em chứ?”
Tôi ngây ngốc nhìn anh, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Chưa bao giờ tôi cảm nhận rõ như lúc này —
Trì Dã thích tôi.
Tim tôi đập loạn xạ, thình thịch thình thịch, như muốn phá tung lồng ngực, rối cả hơi thở.
Đôi mắt từng sáng rực của Trì Dã dần lụi tắt trong im lặng kéo dài.
Giây tiếp theo, anh như mất hết sức lực, lặng lẽ buông tay tôi ra, khoé môi cong lên một nụ cười tự giễu đầy cay đắng:
“Anh biết mà…”
Tôi thầm nghĩ: Biết cái quái gì mà biết.
Tôi thật sự không chịu nổi cái vẻ mặt đó của anh.
Thế là tôi cắn răng, quyết định liều một phen.
Nhón chân lên, học theo dáng vẻ của anh, hung hăng cắn lên môi anh một cái.
18
Tròng mắt Trì Dã co rút lại ngay lập tức.
Giây sau, anh không chút do dự đưa tay đỡ sau đầu tôi, chủ động kéo tôi vào nụ hôn sâu hơn.
Nụ hôn kết thúc, tôi thở hổn hển, chân gần như mềm nhũn.
Còn anh thì trông vẫn ổn, vẫn còn đủ sức ôm chặt tôi vào lòng, đôi mắt ngập tràn ý cười, như sắp tràn ra ngoài.
Bầu không khí lãng mạn chưa kịp kéo dài thêm vài giây thì Trì Dã bỗng nhớ ra gì đó, lại bắt đầu tỏ vẻ “đúng lý hợp tình”:
“Em hôn anh rồi, còn… làm cái kia nữa…”
“Thế mà sao em không chịu chịu trách nhiệm với anh, còn đi xem mắt người khác?!”