Chương 5 - Chấm Dứt Câu Chuyện Cổ Tích

Tôi biết Thẩm Tri Thu chưa chuẩn bị tinh thần làm cha.

Tuổi thơ của anh thiếu tình thương, nên anh không biết cách yêu thương một sinh mệnh nhỏ khác.

Tôi đắn đo rất lâu, cuối cùng quyết định bỏ thai.

Nhưng khi đến bệnh viện, anh đã chặn tôi lại trước cổng.

Ôm tôi chặt như thể sợ tôi biến mất, nghẹn ngào đến mức không thở nổi.

“Tại sao không nói với anh em mang thai?

Tại sao lại một mình chịu đựng chuyện này?”

Giọng anh run rẩy nhưng lại vô cùng kiên quyết:

“Đã có con rồi thì mình sinh đi, được không?

Có lẽ… anh sẽ cố gắng trở thành một người cha tốt.”

Lúc đó, tôi thực sự nghĩ rằng anh đã thay đổi.

Nhưng theo thời gian, anh lại càng ngày càng ít vui vẻ.

Ánh mắt lúc nào cũng lo lắng, nhìn chằm chằm vào chiếc bụng đang lớn dần của tôi.

Cho đến khi đi khám thai, bác sĩ nói thai nhi phát triển không tốt.

Sinh ra có thể sẽ bị dị tật.

Bác sĩ khuyên nên chấm dứt thai kỳ.

Chúng tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định nghe theo lời khuyên của bác sĩ.

Là có trách nhiệm với chính mình, cũng là có trách nhiệm với đứa trẻ chưa kịp chào đời.

Trong thời gian tôi ở cữ sau khi phá thai, Thẩm Tri Thu tự tay chăm sóc tôi từng chút một.

Ánh mắt anh đầy xót xa, nhưng tôi cũng thấy được trong đó có sự nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.

Lúc ấy tôi mới hiểu —

Anh chưa bao giờ thực sự sẵn sàng.

Chỉ là vì yêu tôi, nên không nỡ để tôi phải chịu tổn thương.

Tôi kéo mình ra khỏi dòng ký ức, nhìn bóng lưng trước mắt.

Tiểu Điềm đang nằng nặc đòi được ngồi cao hơn.

Anh mỉm cười, bế con bé đặt lên vai mình.

Thì ra, anh không hề ghét trẻ con. Thì ra, sự yêu thương và bao dung mà anh từng dành riêng cho tôi… cũng có thể trao cho người khác.

6

Sau khi vào công viên, mọi người chia nhóm chơi theo sở thích riêng.

Tôi bước phía sau ba người họ, lặng lẽ như một kẻ ngoài cuộc.

Cuối cùng, Thẩm Tri Thu cũng chợt nhớ đến tôi.

Anh đặt Tiểu Điềm xuống, sải bước đi về phía tôi.

“Muốn chơi trò nào? Anh đưa em đi.”

Tôi vừa định mở miệng, thì Tiểu Điềm đã khóc oà lên vì không hài lòng.

“Huhu, chú giám đốc nói sẽ chơi với con mà!”

Anh quay lại, có vẻ hơi lúng túng.

“Hay là… em đi chơi trước một lát, lát nữa anh tìm em nhé?”

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu.

“Thẩm Tri Thu, con bé đó cũng chỉ là cháu của một nhân viên thôi mà.

Vì nó, anh định bỏ rơi em à?”

Tranh giành với một đứa trẻ — đúng là hơi trẻ con thật. Nhưng con bé đó chưa từng đối xử tử tế với tôi.

Không thân, không quen, tôi cần gì phải nhường?

Từ trước đến nay, tôi luôn là người biết điều.

Bất kể chuyện gì cũng không muốn làm khó Thẩm Tri Thu.

Người nhún nhường luôn là tôi.

Đây là lần đầu tiên, tôi lên tiếng cứng rắn đến vậy.

Thẩm Tri Thu sững người, rồi khẽ nhíu mày.

“Thu Thu, hôm nay em sao thế? So đo với một đứa con nít làm gì?”

Tôi đang gây chuyện sao? Có lẽ đúng vậy.

Nhưng tôi vẫn cố chấp nhìn anh, không chịu lùi bước.

Tôi như đang cố nắm giữ chút gì đó cuối cùng.

Chỉ cần buông tay — Mối quan hệ này… cũng sẽ kết thúc.

Thấy tình hình căng thẳng, Chu Y Nhiên lập tức lên tiếng mắng Tiểu Điềm:

“Con bé này, sao mà vô lễ thế! Dì cho con đi chơi đã là tốt lắm rồi, còn bày đặt đòi hỏi gì nữa!”

Giọng nói đầy khó chịu, chẳng rõ là đang dạy con nít, hay đang nói bóng gió với tôi.

Cô ta mặc kệ tiếng khóc ngày càng to của Tiểu Điềm, kéo con bé đi luôn.

Thẩm Tri Thu dường như cũng bực rồi, bất lực nhìn tôi:

“Giờ em hài lòng chưa? Nhất định phải làm con bé khóc mới được à?”

Tôi im lặng nhìn anh.

“Hồi cháu trai em đến chơi, anh đâu có như vậy.”

“Tại sao vậy, Thẩm Tri Thu? Chỉ vì con bé kia là cháu của Chu Y Nhiên… nên mức độ bao dung của anh lại cao đến thế sao?”

Có lẽ… tôi đã vô tình chạm đúng nỗi lòng của anh.

Sắc mặt của Thẩm Tri Thu lập tức trở nên khó coi.

Anh giơ tay vờ như chẳng có chuyện gì:

“Anh không hiểu em đang nói cái gì.”

Anh sải bước đi về phía trước, nhưng thấy tôi không đi theo thì lại dừng lại.

Có lẽ nhận ra mình hơi quá, anh quay lại nắm lấy tay tôi, giọng cũng dịu xuống:

“Thôi mà, hôm nay đi chơi vui vẻ, đừng giận nữa được không? Anh sẽ ở bên em cả ngày.”

Tôi để mặc cho anh nắm tay.

Lúc xếp hàng chơi trò chơi, anh vẫn cứ cúi đầu dán mắt vào điện thoại.

Theo như tôi biết, Thẩm Tri Thu không phải kiểu người nghiện điện thoại.

Trừ khi bận công việc, anh hiếm khi như thế này.

Tôi quay đầu nhìn, thấy anh đang mở khung chat với Chu Y Nhiên.

Cô ta kể chi tiết từng nơi họ đã đến, từng trò họ đã chơi.

Anh cũng kiên nhẫn trả lời từng tin nhắn một cách chăm chú.

Cảm giác muốn chia sẻ — chính là kiểu lãng mạn cao cấp nhất.

Thẩm Tri Thu đang chìm đắm trong kiểu lãng mạn đó.

Phía bên kia có vẻ lâu rồi không trả lời lại. Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, liên tục trượt màn hình lên xuống.

Khi anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải ánh mắt tôi.

Anh lập tức tắt màn hình, nhìn đi chỗ khác.

“Hôm nay rõ là ngày thường, sao lại đông người thế không biết?”

Anh cố gượng chuyển chủ đề, cách nói chuyện đầy gượng gạo.

Lúc ấy Chu Y Nhiên hớt hải chạy đến, trông vô cùng hoảng hốt:

“Không ổn rồi tổng giám đốc! Tiểu Điềm bị thương rồi!”

Sắc mặt Thẩm Tri Thu lập tức tối sầm lại, vội vã chạy theo cô ta rời đi.

Đọc tiếp

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)