Chương 4 - Cha Tôi Là Phản Diện
Cố Hạc thoáng sững sờ, rất lâu sau mới hiểu tôi đang nói gì.
Hắn nghiêm mặt lại: “Cố Nguyệt Lê, con biết mình đang nói cái gì không?”
“Tất nhiên là biết. Ba thích chị Viên Di mà không tranh nổi với Giang Thanh Việt, bây giờ con đã bắt con trai hắn về, chẳng phải là cơ hội tuyệt vời sao!”
Tôi càng nói càng hăng, hoàn toàn không để ý mặt ba đen như đáy nồi.
Tôi hào hứng tưởng tượng cảnh hai cha con làm cho nam nữ chính phá sản, rồi cùng nhau thống trị thế giới.
Lúc đó Cố Hạc mới nhận ra — tôi vẫn chưa hề quên “giấc mộng thống trị thế giới” của mình.
Đúng là đánh ít quá rồi.
Hắn giao Tử Trừng cho cô giúp việc trông, rồi xách tôi về phòng, khóa cửa lại.
Tôi sợ hãi lùi về sau, hai tay che mông.
“Ba, ba làm gì vậy? Con nói sai chỗ nào à?”
Cố Hạc nghiến răng: “Đúng, con nói rất đúng, nên giờ ba phải ‘thưởng’ cho con thật tốt.”
Từ “thưởng” được nhấn mạnh đặc biệt.
Dưới nhà, Tử Trừng ngoan ngoãn ngồi ăn cơm.
“Á… đừng đánh con, ba ơi, con biết lỗi rồi!”
Cậu ngẩng đầu hỏi cô giúp việc: “Cô ơi, có nghe tiếng gì lạ không?”
Cô nhìn lên trần nhà, ánh mắt nặng nề, rồi lắc đầu:
“Không có gì đâu, tiểu thư trên lầu đang xem tivi, cậu ăn tiếp đi.”
—
11
Hôm sau, Cố Hạc kể lại chuyện này cho Giang Thanh Việt và Viên Di.
Hai người bên kia cười đến mức không khép miệng nổi.
“Trời ơi, con bé thật biết tưởng tượng, còn bắt cóc đòi tiền chuộc, đáng yêu quá đi!”
Lúc đó tôi mới biết — hóa ra chẳng hề có chuyện yêu hận rối ren như trong truyện.
Ba người họ lớn lên cùng nhau, Viên Di và Giang Thanh Việt là thanh mai trúc mã, hai bên đều có tình cảm.
Còn Cố Hạc và Giang Thanh Việt thì chỉ hay cãi nhau, vì chơi thân ba người nên mới bị đồn thành “hai nam tranh một nữ”.
Khi biết sự thật, tôi chỉ muốn độn thổ cho rồi.
Nghĩ đến mấy việc ngốc nghếch mình làm, tôi xấu hổ muốn chết.
Tệ hơn nữa, Cố Hạc đổ hết lỗi cho mấy cuốn tiểu thuyết tôi đọc cảnh cáo nếu lần sau toán mà rớt nữa, hắn sẽ tịch thu hết “phi tần” trong điện thoại.
Tôi chỉ biết vừa khóc vừa làm bài tập.
Làm đến cuối cùng, tôi nản luôn.
Thôi thì cứ xé đi, cùng lắm mua lại cái mới.
Nhưng giọng nói ma quỷ của Cố Hạc vang lên sau lưng:
“Không làm xong thì khóa hết thẻ!”
Khôngggg!
Tôi đành phải ngoan ngoãn cầm bút viết tiếp, trong lòng tự động viên bản thân:
Cố Tiểu Khôi, cố lên, không gì có thể đánh bại mày được, cố lên!
—
12
Những ngày sau đó trôi qua rất bình lặng.
Mỗi khi tôi nói muốn thống trị thế giới, Cố Hạc lại ném cho tôi một cuốn bài tập toán, kèm theo câu:
“Không làm xong thì cấm xem tivi.”
Tôi tuyệt vọng, thà ông trời đánh tôi chết còn hơn, như thế khỏi phải làm toán.
Cho đến khi tôi bị bắt cóc, điều đầu tiên tôi nghĩ là: Tuyệt vời! Cuối cùng cũng không phải làm toán nữa!
Khoan đã — tôi bị bắt cóc thật à?!
Khi tôi tỉnh táo lại, đã bị nhốt trong một nhà xưởng bỏ hoang.
Bên cạnh, Chu Khả Khả sợ đến mức khóc nấc.
Không ai ngờ rằng chỉ vì ra ngoài đi vệ sinh mà bị bắt cóc.
Kẻ bắt cóc là một người đàn ông nhếch nhác, ánh mắt điên loạn.
Tôi trong đầu nghĩ ra cả trăm lý do hắn bắt cóc chúng tôi, cuối cùng kết luận: hắn cần tiền.
Nhưng hắn nhìn Chu Khả Khả bằng ánh mắt hận thù.
“Tại sao? Tại sao mày không xuống xe cứu tao?!”
Chu Khả Khả sợ tái mặt, run run nói: “Tôi… tôi không hiểu anh nói gì…”
Hắn gào lên, mặt méo mó:
“Không hiểu? Chính mày ngăn mẹ mày không cho xuống xe, nếu không giờ tao đã là con nhà giàu rồi! Tao đâu phải bị hai kẻ điên kia bắt!”
“Biết chúng làm gì với tao không? Chúng đánh, quất roi, bắt tao hầu hạ như chó!”
“Tại sao mày sung sướng còn tao thì khổ? Mọi thứ của mày vốn phải là của tao!”
Lúc này chúng tôi mới nhận ra — hắn chính là nam chính trong câu chuyện của Chu Khả Khả!
Nhưng hắn rõ ràng phải bằng tuổi chúng tôi, sao bây giờ lại là người lớn?
Hắn bật cười điên dại, tiếng cười như ma khóc quỷ gào, nhìn chúng tôi như nhìn xác chết.
“Các người thắc mắc vì sao ta lớn hơn hả? Bởi vì ta… đến từ tương lai!”
“Ông trời có mắt, cho ta cơ hội quay lại quá khứ.”
Nói rồi hắn túm tóc Chu Khả Khả, giọng lạnh băng:
“Tại sao mày không cứu tao? Mày không phải nên yêu tao dù tao khiến mày phá sản sao?!”
“Tại sao hả!”
Tôi sợ hắn làm hại cô ấy, liền hét:
“Đồ khốn, buông cô ấy ra!”
“Ếch mà đòi ăn thịt thiên nga, mày nghĩ mày xứng sao? Khổ là do mày tự chuốc lấy, liên quan gì đến cô ấy!”
“Tự mày ham giàu nên chặn xe người ta, giờ còn trách ai!”
Hắn khựng lại, quay sang nhìn tôi, rút trong người ra vật gì sáng lóe — một con dao!
“Thiếu chút nữa thì quên mày, chính mày xúi nó tránh xa tao, tất cả là lỗi của mày! Mày phải chết!”
Tôi run bần bật. Chẳng lẽ tôi sắp chết thật rồi sao? Tôi còn muốn sống lắm — nếu tôi chết, ba sẽ đau lòng, chị Viên Di sẽ khóc, các đàn em của tôi ai cứu họ đây?
Nếu có thể sống, tôi thề sẽ làm toán mỗi ngày!
“Ai đó cứu tôi với!”
Khi con dao sắp đâm vào tôi, không khí vang lên tiếng xé gió, một ánh sáng lóe qua.
Hắn mở to mắt nhìn lưỡi kiếm xuyên qua ngực mình, ngã xuống.
“Má ơi, con tới đây!”
Là Kiếm Trì Ý của tôi!
Tôi rút lại lời hứa làm toán mỗi ngày.
—
13
Sắc mặt Cố Hạc u ám đến đáng sợ — dám bắt cóc con gái hắn, đúng là chán sống!
Khi mọi người tìm đến nhà xưởng, còn chưa kịp mở cửa, một thanh kiếm đã bay vụt ra.
Đúng vậy, một thanh kiếm biết bay!
Cố Hạc đẩy cửa, thấy tôi đang ôm chặt thanh kiếm nhỏ bé.
Tên bắt cóc đã nằm chết trên đất.
Từ đó, Cố Hạc buộc phải chấp nhận sự thật — tôi thật sự biết tu tiên.
Cái “thống trị thế giới” tôi nói trước kia không phải tưởng tượng trong truyện mà là thật.
Thanh kiếm gỗ kia không phải đồ chơi, mà là kiếm thật.
Chỉ có điều, nó… nói hơi nhiều.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, con nhớ mẹ quá! Con giỏi không? Cảm nhận được mẹ gặp nguy hiểm nên bay tới liền đó!”
“Mẹ ơi, khen con đi mà!”
“Mẹ ơi, mẹ ơi…”
…
Cố Hạc bế tôi, tôi ôm lấy thanh kiếm nhỏ bé.
“Ba thấy chưa, con không nói dối đâu, con thật sự biết tu tiên!”
Cố Hạc khẽ cười, bất lực.
“Thế con có thể dạy ba tu tiên không?”
“Tất nhiên là được!”
“Vậy tối nay con muốn ăn gì?”
Tôi nghĩ một lát.
“Con muốn ăn thịt kho tàu ba nấu.”
“Được, về nhà ba làm cho.”
— Hết —