Chương 8 - Cha Không Biết Chữ Nhưng Biết Yêu Con
Tiền bay lả tả như tuyết. Tôi đứng yên, mặc kệ tiền rơi.
Tiếng còi cảnh sát vang ngoài cửa. Mặt Lai Bảo biến sắc. “Ai báo cảnh sát?!”
Lão Lý yếu ớt giơ điện thoại: “Tôi… tôi gọi 110…”
Lai Bảo vặn vẹo mặt, lao vào lão Lý. “Đồ già khốn kiếp!”
Tôi xông lên ngăn, bị đẩy ngã, đầu đập giường, mắt tối sầm.
Trong cơn mê, tôi thấy Lai Bảo bóp cổ lão Lý, mặt lão đỏ bừng.
Cảnh sát đến gần, nhưng dường như xa xôi.
“A Bảo… dừng lại…” Tôi đưa tay, nhưng không chạm tới.
Lai Bảo không nghe, tay siết chặt. Lão Lý yếu dần, mắt trợn ngược.
Đúng lúc nguy cấp, bóng dáng nhỏ lao vào, húc mạnh vào Lai Bảo. Là A Thảo! Cô cầm gậy gỗ, vụt mạnh vào lưng nó.
Lai Bảo đau buông tay, quay lại gào: “Mày!”
Mắt A Thảo băng lạnh, giơ gậy vụt xuống.
“Cú này, cho tôi ngày ấy bị nhốt kho củi.”
Gậy trúng vai Lai Bảo, nó loạng choạng.
Một gậy nữa, vào đầu gối, nó quỵ xuống.
Gậy cuối giơ cao, dừng giữa không trung.
Tay A Thảo run, mắt rớm lệ.
Trong hỗn loạn, túi cô rách, dao rơi ra.
Lai Bảo nhanh tay chụp dao, đâm về phía cô—
“Rầm!” Cửa bật mở, cảnh sát xông vào.
Mọi việc diễn ra quá nhanh. Tôi thấy ánh dao loé, nghe tiếng hét A Thảo, tiếng cảnh sát quát. Ai đó đỡ tôi dậy, ai đó hô hấp nhân tạo cho lão Lý, ai đó khống chế Lai Bảo đầy máu.
Mọi thứ xoay tròn. Trong khoảnh khắc cuối, tôi thấy A Thảo nằm trên đất, ngực cắm dao, máu loang đỏ áo trắng. Môi cô mấp máy, như muốn nói gì, nhưng tôi không nghe thấy.
Bóng tối nuốt trọn tôi.
12.
Ba tháng sau, tôi đứng trong phòng thăm tù, cách tấm kính nhìn về phía bên kia, nơi Lai Bảo đang ngồi. Nó mặc đồ phạm nhân, cổ vẫn đeo máy trợ thính, ánh mắt đờ đẫn.
“A Thảo chết rồi.” Tôi nói thẳng.
Nó giật nhẹ mí mắt, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. “Ồ.”
“Lão Lý bị liệt nửa người.”
“Liên quan gì đến tôi.”
Tôi siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Tại sao?”
Lai Bảo bỗng cười, nụ cười khiến tôi rùng mình. “Ông hỏi tôi tại sao à?” Giọng nó truyền qua điện thoại, lẫn với tạp âm điện tử. “Vì thế giới này chưa bao giờ cho tôi quyền lựa chọn.”
Tôi lặng thinh thật lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Tôi cũng vậy.”
Thời gian thăm kết thúc, cảnh sát dẫn Lai Bảo đi. Lúc nó đứng dậy, tôi thấy cổ tay nó chằng chịt vết sẹo – dấu tích sau lần tự sát không thành trong trại tạm giam.
Bước ra khỏi nhà tù, ánh nắng chói chang khiến mắt tôi cay xè. Tôi ngẩng đầu nhìn trời, chợt nhớ về mùa đông năm ấy, khi tôi mua Lai Bảo từ chợ phiên. Hôm đó tuyết rơi rất dày, gương mặt bé nhỏ của nó tím tái vì lạnh, còn tôi chỉ nghĩ đến chuyện “nối dõi tông đường”.
Giờ đây, tuyết vẫn sẽ rơi, nhưng chúng tôi đã không còn là chính mình.
Tôi chậm rãi bước về phía bến xe, trong túi là giấy chứng tử của A Thảo và một tấm vé xe về miền Nam – món “phí an ủi” mà cha mẹ nuôi của cô bé đưa.
Trên xe, tôi mở cuốn nhật ký của A Thảo, thứ tìm thấy trong di vật của cô.
Trên trang đầu có một dòng chữ nhỏ: “Nếu sự lương thiện là yếu đuối, vậy tôi thà làm kẻ ác.”
Tôi khép cuốn nhật ký lại, nhìn qua khung cửa sổ, nơi cảnh vật vụt qua.
Toàn bộ chúng tôi – đều là kẻ xấu, không ai thay đổi.
Đó mới chính là bộ mặt thật của thế giới này.