Chương 3 - Cây Kem Đánh Đổi Tình Yêu

Mẹ tôi không thể chờ thêm được nữa, vội vàng nhập thời gian cho đoạn ký ức thứ hai.

Màn hình lớn bắt đầu phát đoạn ghi hình tiếp theo.

Đó là tôi thời trung học, trước mắt tôi vẫn là một mớ hỗn độn.

Chỉ có điều lần này không phải bàn ăn bị lật, mà là căn phòng với quần áo, đồ đạc vứt tung tóe khắp nơi, cùng vô số vật dụng gia đình bị đập vỡ.

Bà nội cầm chổi chỉ vào tôi mắng: “Đồ phá của! Suốt ngày bắt nạt em, nhìn cái nhà này xem, thành ra thế nào rồi!”

Ba tôi nằm dài trên sofa chơi điện thoại cũng lên tiếng: “Ngày nào cũng không yên thân, tôi cày đầu cày cổ đi làm kiếm tiền cho cái nhà này, mà về còn phải nghe mấy chuyện nhức đầu này, không thể để tôi sống yên một ngày được sao?”

Mẹ tôi thì trực tiếp túm áo tôi, ném tôi ngã xuống sàn nhà bừa bộn: “Tự mình dọn đi! Không dọn xong thì đừng hòng ăn cơm!”

Nói xong, âm thanh trong nền lại là tiếng khóc của một bé trai.

Mẹ lập tức chạy qua ôm em trai, giọng dịu dàng dỗ dành: “Bảo bối ngoan, đều tại chị con, đừng khóc nữa nhé.”

Đoạn video kết thúc, những bình luận trước đó gọi tôi là “siêu nhân trời phú” càng sôi nổi hơn.

“Thấy chưa, tôi đã nói rồi, trên đời này làm gì có người mẹ nào ghét con, chắc chắn là con bé này có vấn đề!”

“Con bé này không chỉ nhỏ đã lật bàn, lớn lên còn đập phá đồ đạc, biến nhà thành địa ngục, có nhà nào chịu nổi chứ?”

Cũng có người cố gắng bênh vực cho tôi.

“Biết đâu con bé cũng có nỗi khổ riêng…”

“Trẻ con mà trở nên thế, người lớn chẳng có chút trách nhiệm gì sao?”

Tỷ lệ phiếu vẫn không tăng bao nhiêu, nhưng số người theo dõi thì càng lúc càng đông, và mỗi người đều có ý kiến riêng.

Triệu Trác bắt đầu lo lắng, tiến lại gần mẹ thì thầm: “Mẹ ơi, mình không cần kem nữa cũng được, nhưng tuyệt đối không thể mất mặt ở đây đâu! Mẹ quên rồi à, nếu mình thể hiện tốt, còn có thể livestream bán hàng, sau này tiền tiêu không hết!”

“Sau này có tiền rồi, con sẽ mua nhà lớn cho mẹ, ba và bà nội. Cả nhà mình đi du lịch khắp nơi. Con còn sẽ cưới một cô vợ xinh đẹp, sinh cho mẹ cả đàn cháu nội nữa.”

Mẹ như cũng bị cuốn vào tương lai đầy ánh sáng mà Triệu Trác vẽ ra, khuôn mặt rạng rỡ, ánh mắt sáng lên.

Nhưng khi bà quay lại nhìn tôi, trong mắt lại tràn ngập giận dữ và căm ghét.

Ánh mắt đó khiến tim tôi như vỡ nát.

Tôi muốn nói với mẹ rằng: “Con là con gái của mẹ, con không phải kẻ thù của mẹ. Con chỉ muốn được mẹ yêu thương, chứ chưa bao giờ muốn làm hại mẹ.”

Nhưng dường như mẹ không hề nhận được những gì tôi muốn truyền đạt.

Khi mẹ lại định giơ tay lên ấn nút xác nhận, tôi không kìm được mà bật thốt lên: “Mẹ!”

Mẹ nghe thấy tôi gọi, ánh mắt lóe lên, nhưng ngay lập tức gắt gỏng mắng:

“Mẹ cái gì mà mẹ? Nếu không có cái đứa chuyên phá hoại như mày, cái nhà này làm sao ra nông nỗi này? Chỉ cần mày còn ở đây, ngày nào cũng rối tung lên! Lúc thì lật bàn, lúc thì đập tủ, còn bắt nạt em trai! Mày còn mặt mũi nào gọi tao là mẹ?”

“Mẹ nuôi con ăn, nuôi con mặc, cho con đi học, trong nhà có gì đều dành cho con, nhưng đến giờ con đã làm được gì cho cái nhà này chưa?”

Vừa nói, mẹ vừa lấy tay che mặt bật khóc.

Bình luận trực tiếp dồn dập xuất hiện.

“Nhà đối xử với nó cũng đâu có tệ, còn đòi hỏi gì nữa?”

“Nhìn là biết gia đình cũng chẳng khá giả gì, vậy mà vẫn cho con gái đi học, cho ăn cho mặc tử tế — thế là tốt lắm rồi, còn nổi loạn cái gì?”

“Đúng vậy, tụi tôi hồi xưa có mơ cũng chẳng có được thế, đúng là sống trong phúc mà không biết hưởng.”

Tôi sững người, cả nỗi tủi thân, chua xót dồn nén trong lòng như muốn trào ra, nhưng bao nhiêu lời trong đầu lại bị chặn đứng bởi tiếng mắng nhiếc của mẹ, nghẹn nơi cổ họng, không bật ra nổi.

Lúc này, tỉ lệ ủng hộ giao dịch tăng vọt rõ rệt, đạt đến 70%.

Báo cáo