Chương 4 - Cây Đào Kỳ Lạ
7
“Chọn ngày chi bằng gặp ngày, nhân lúc phụ mẫu huynh trưởng còn chưa về, chúng ta bái thiên địa ngay bây giờ đi.”
“Nhưng ta chưa chuẩn bị gì cả… có vội quá không?”
“Không. Kẻo đêm dài lắm mộng.”
…Câu này dùng thế có đúng không nhỉ…
Sao cảm giác Đào Hằng còn sốt ruột hơn ta.
“Vậy… được.”, May thay áo cưới ta đã thêu sẵn từ hai năm trước; còn lại, có thể giản lược thì giản lược.
Thế là, ta và Đào Hằng bái đường dưới gốc đào.
Chẳng ai biết chúng ta đã thành phu thê.
Đến chạng vạng, Đào Hằng trở về bản thể nghỉ ngơi.
Bữa tối, cả nhà năm người quây quần ăn cơm.
Cha nói: “Chuyện Thanh Thanh gặp cây đào ban ngày, cũng nhắc ta một điều: cúng tế không thể trì hoãn nữa.
Bà nó, ăn xong, bà dắt Thanh Thanh sang nhà nhị thẩm ngồi chơi, nửa canh giờ hẵng về.”
nương lườm cha một cái: “Có cái gì mà mẹ con ta không thể biết?”
Cha nói: “Quy củ nhà này truyền đã nhiều đời, lúc cúng tế nữ quyến không được ở đó.”
“Nhà họ Lâm các người chỉ là dân cày, đâu phải thế gia vọng tộc, bày đặt phép tắc làm trò cười cho thiên hạ.”
Cha nghe thế phát cáu, mặt đỏ bừng:
“Tổ tiên họ Lâm ta từng hiển quý, nay chỉ là sa sút nhất thời. Tương lai ắt có ngày phục hưng.”
nương “cộp” đũa xuống bàn:
“Làm sao ông biết ắt phục hưng? Sống an phận có được không? Suốt ngày ôm mộng hão!”
Thấy cha mẹ sắp cãi lớn, ta vội xen vào:
“nương ơi, con đang thèm đào nhà nhị thẩm. Hẳn giờ chín tới độ ngon nhất rồi, ăn xong mình sang hái nhé.”
nương liếc ta một cái trách yêu:
“Tham ăn, chỉ biết ăn thôi.”
8
Cơm nước xong, nương gói một túi gạo mới trong năm, dặn ta lúc đến ôm theo để trao tận tay nhị thẩm.
nương dạy: “Không thể chỉ biết ăn của người, đã có qua phải có lại.” Ta gật đầu ghi nhớ.
Nhà nhị thẩm ngay đầu ngõ, rẽ một khúc là tới.
Vào nhà, nương ngồi chuyện trò, ta thì ra sân hái đào.
Đang hí hửng thì bỗng nghe nhà mình vang lên tiếng động, như có người kéo bàn ghế.
Tính tò mò nổi lên, ta áp sát góc tường nghe lén.
“Sơn Nhạc, Vân Phong, hai đứa mỗi đứa thắp ba nén hương, cắm vào lư hương trên bàn tế.”
Cha cố hạ giọng, nhưng ta vẫn nghe rành rọt.
Yên lặng chốc lát, cha nói tiếp:
“Hai đứa quỳ xuống, dập đầu ba cái với cây đào.”
“Quỳ trước cái cây mà dập đầu ạ?”, giọng nhị ca lộ vẻ khó tin.
“Cha bảo thế nào, làm thế ấy.”, đại ca nghiêm giọng, không cho cãi.
Chẳng bao lâu, cha lại nói:
“Sơn Nhạc, lát nữa rạch một vết nhỏ ở tay, thấy máu là được, ấp tay vào thân cây đào.
Đợi Đào tiên hiện ra, con phải cầu xin: nguyện nhân đinh hưng thịnh, hương hỏa dài lâu.
Nhớ kỹ! Chỉ được nói điều đó.”
“Đào tiên?”, hai huynh cùng thốt lên kinh ngạc.
“Ừ. Chuyện Thanh Thanh nói ban ngày là thật. Sơn Nhạc, lại đây làm theo lời cha.”, cha bảo.
Nghe đến đây, ngay cả đại ca vốn luôn nghe lời cũng sinh nghi:
“Cha, sao phải cầu điều ấy? Nhà họ Lâm ta vốn đông đúc, cần gì cầu? Không thể cầu điều khác ư?”
“Con không hiểu rồi. Nếu không cầu, hai mươi năm tới, nhà họ Lâm sẽ không còn sinh nở.”
“Vì sao?”, hai người cùng kinh hãi.
“Điều cha sắp nói tuyệt đối không được kể cho nương và muội muội.”
“Vâng, bọn con biết. Cha nói đi.”
“Chuyện dài lắm. Tổ tiên họ Lâm ta từng hiển hách một thời. Nhưng nghìn năm trước, có một vị tổ phạm đại tội, hại chết mấy chục vạn sinh linh, chọc giận thượng thiên, thiên phạt giáng xuống.
Trời định cho hậu duệ họ Lâm tuyệt tự; vị tổ gây tội thì đoạn mệnh bi thảm, vào địa ngục chịu khổ vĩnh thế.
Lâm gia sắp diệt tộc, may mà trong tộc khi ấy có một nữ tiên tri đạo tu hành đại thành. Bà đã trấn áp một vị Đào tiên sắp phi thăng, buộc hắn trú tại Lâm gia, mượn khí vận của Đào tiên để đổi mệnh cho họ Lâm.
Nhưng khí vận của một mộc tiên chưa phi thăng, sao địch nổi thiên đạo?
Bởi vậy, vị tổ ấy dốc cạn tu vi, bày một pháp trận huyết khế, dùng đó để né thánh chỉ của thiên đạo.”
Lúc này nhị ca ngắt lời:
“Cha, cha nói càng lúc càng huyền hoặc, con chẳng hiểu gì cả.”
Cha dừng một thoáng rồi giảng giải:
“Nói trắng ra, thánh chỉ thiên đạo ví như xương ruộng, còn pháp trận huyết khế ví như da ruộng. Hai thứ cùng tồn tại thì không ai có thể tước đi quyền canh tác của ta.
Tương tự, khi huyết khế và thiên chỉ cùng hành, thì phải ưu tiên thực hiện huyết khế. Trừ phi huyết khế chấm dứt, nếu không thiên chỉ không phát.”
Đại ca lẩm bẩm: “Lại phức tạp đến vậy ư…”
Cha thở dài nói: “Đúng vậy, vị tổ tiên bày pháp trận ấy quả là thông tuệ tột cùng, có thể nghĩ ra cách khéo léo thế này.
Chỉ tiếc thay, nếu không vì trong tộc có kẻ phạm đại tội, thì bà vốn có hy vọng phi thăng thành tiên.”
Nhị ca hỏi: “Cha, con lại không hiểu. Nếu huyết khế có thể đổi lấy tâm nguyện, sao không nói hết mọi mong muốn, để Đào tiên thay chúng ta hoàn thành?”
“Đời nào có chuyện dễ như thế. Khí vận không phải thứ lấy mãi không cạn, mà nguyện lực cũng hữu hạn. Vì vậy, hậu nhân họ Lâm mới phải đời đời cúng phụng Đào tiên; mỗi hai mươi năm, cũng chỉ có một lần cơ hội.