Chương 1 - Cây Đào Kỳ Lạ
Trong viện nhà ta có một cây đào to khỏe.
Cành lá um tùm, song từ trước đến nay chưa bao giờ ra quả bao giờ.
Nghe người ta đồn, dọa cây rồi chặt nó đi, biết đâu nó sẽ trổ quả.
Vậy là ta lôi rìu đốn củi ra, đứng trước gốc đào múa tay dọa nó:
“Nếu sang năm ngươi vẫn không đậu được những quả đào to và ngọt, ta sẽ chặt ngươi làm củi!”
Ấy vậy mà đêm ấy ta mơ thấy mình bị quở trách.
Một nam tử toát mùi hoa đào tiến tới, vừa đến đã đập ngay hai cái vào đầu ta:
“Đồ kiêu ngạo. Thậm chí tổ tiên ngươi cũng không dám động đến ta, ngươi còn dám làm lớn tiếng!”
1
Trong viện nhà ta có một cây đào, thân lớn rắn chắc.
Nghe ông cố kể, cây ấy do tổ tiên trồng, từ khi ông có ký ức thì nó đã như thế rồi.
Nhưng cây này thật kỳ quái, ông cố ta sống gần trăm tuổi, vậy mà chưa bao giờ thấy nó ra quả.
Ngay cả cây đào mà nhị thẩm bên cạnh mới trồng hai năm trước, năm nay cũng đã kết mấy quả đỏ au, nhìn vừa ngon vừa mọng nước.
Ta thường chạy sang nhà nhị thẩm xem đào lớn đến đâu.
“Nhị thẩm, sao cây nhà thẩm trồng mới hai năm mà đã ra quả thế ạ?”
Ta ngước nhìn những quả đào, nước miếng chực trào.
Nhị thẩm nhìn ta một cái, cười khúc khích, rồi hái xuống một quả đưa cho ta:
“Ăn đi, con mèo tham ăn nhỏ. Cây cối thì có gì đặc biệt đâu, cứ trồng xuống đất là được thôi.”
“Cảm ơn nhị thẩm!” Ta vui vẻ đón lấy, lau bằng tay áo rồi cắn một miếng to.
Đào mùa này vẫn chưa chín hẳn, cắn vào giòn giòn, vị ngọt thanh mát lan tỏa trong miệng.
“Nhưng cây đào già nhà con bao nhiêu năm nay vẫn chẳng có quả nào cả.”
Nghĩ tới đó, ta có phần buồn bực.
Mỗi năm đến mùa hoa nở, hương đào bay khắp vườn, ta lại mong có quả, nhưng chưa từng được như ý.
Nhị thẩm ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
“Ta nghe bà Vương kể, cây cỏ hoa lá đều có linh tính, nghe hiểu được tiếng người đấy. Hồi trước, cây hồng nhà bà ấy cũng có hai năm liền chẳng ra quả, bà liền cầm dao dọa: nếu năm sau không kết trái thì chặt làm củi. Ai ngờ năm sau hồng lại sai trĩu cành.”
Nghe đến đó, ta kinh ngạc đến mức quên cả nhai.
“Thật… có chuyện như thế ư?” Chuyện kỳ lạ đến khó tin.
“Thử xem là biết ngay.” Nhị thẩm mỉm cười đáp.
2
Ta vừa nghĩ vừa trở về nhà, trong nhà vắng tanh, cha mẹ và các ca ca đều ra đồng cả rồi.
Ta đứng nhìn cây đào thật lâu, nhớ lại lời nhị thẩm.
Sau đó liền đi tìm rìu, nhẹ nhàng gõ lên thân cây, đe dọa:
“Nếu sang năm ngươi còn không ra những quả đào to và ngọt, ta sẽ chặt ngươi làm củi!”
Gió lùa qua lá, vang lên tiếng xào xạc, giữa đó dường như có một tiếng “hừ” khẽ khinh miệt…
Hả? Chắc là ta nghe nhầm rồi.
Cũng may trong nhà chẳng ai, bằng không ta mà bị thấy thế này thì thật mất mặt.
Chiều xuống, ta vừa nấu xong cơm thì cha mẹ cùng hai ca ca về tới, ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi.
“Muội muội, hôm nay nấu món gì ngon thế?” Đại ca Lâm Sơn Nhạc vừa bước vào đã hỏi.
“Hôm nay có cơm kê, gà rừng hầm khoai tây, rau lang xào, còn có cả một thố canh đậu xanh lớn để giải nhiệt nữa.” Ta vừa nói vừa bưng món ra bàn.
Nương mỉm cười hiền hậu nhìn ta:
“Thanh Thanh thật ngoan, nhưng việc nấu nướng để nương làm, thân thể con yếu, không nên mệt nhọc.”
“Nương cứ ngồi ăn cơm đi, nấu cơm thì có gì cực khổ đâu.” Ta cười, chẳng bận tâm.
Nương lại thương xót, đưa tay xoa đầu ta.
Khi ta còn nhỏ, lúc nhà đang mùa vụ bận rộn, cha mẹ sơ ý, ta ngã xuống giếng, suýt chet đuối, từ đó sức khỏe yếu đi.
Mỗi khi đổi mùa là ho, sốt, đau đầu, ta thấy cũng chẳng sao, nhưng cha mẹ lại áy náy vô cùng.
Vì thế họ chẳng cho ta làm việc nặng, một nữ nhi nhà nông mà bị cưng chiều như tiểu thư.
3
Sau bữa cơm, trời nhanh chóng tối hẳn.
Cha mẹ đi ngủ sớm, hai ca ca vẫn thắp đèn đọc sách, chuẩn bị cho kỳ thi hương năm nay.
Ta ở trong phòng đọc thoại bản, thì cửa sổ bỗng bị gió thổi bật mở.
Hương đào nồng nàn ùa vào, cùng những cánh hoa bay lả tả.
Ta nghi hoặc, hoa đào đã tàn từ lâu, sao giờ lại còn có cánh rơi?
Chưa kịp nghĩ thêm, cơn buồn ngủ ập đến, ta chìm vào giấc mộng.
Khi mở mắt, ta thấy mình đang nằm dưới gốc đào giữa ban ngày, xung quanh mờ sương bao phủ.
Ký ức trước khi ngủ vẫn còn rõ ràng, ta hiểu, đây hẳn là mộng cảnh.
Ta đảo mắt nhìn quanh, ngỡ ngàng trước cảnh tượng trong mơ.
Bỗng, từ sau gốc đào bước ra một nam nhân mặc cẩm bào màu hồng phấn.
Kỳ lạ thay, ta nhìn thế nào cũng không thấy rõ dung mạo hắn.
Người ấy bước đến trước mặt, hương hoa đào thoang thoảng, xộc thẳng vào mũi khiến ta ngây ngất.
Ta còn đang mải đắm say thì bộp! hắn búng hai cái vào trán ta.
“Đến cả thái gia ngươi cũng không dám động vào ta, ngươi thật to gan đấy.”
Giọng nói trong trẻo lười biếng, lại ẩn vài phần tức giận.
Ta bỗng nhớ đến chuyện ban ngày mình dọa chặt cây đào, cộng thêm mộng cảnh kỳ dị này, hoảng hốt nói:
“Ngươi… ngươi là cây đào đó ư?” Thật khó tin nổi.