Chương 3 - Cầu Sinh

Cầu Sinh (P2)

7.
Nhị phu nhân bí mật gọi ta đến.

Nàng ấy cho người hầu lui ra hết, lo lắng hỏi ta: "Ngươi hỏi ra chưa?"

Ta gật đầu, cùng lúc mở tờ giấy trong tay.

Trên đó là những chữ viết nguệch ngoạc do ta chép lại.

Nhị phu nhân thúc giục ta, hỏi: "Đan Tâm nói những chữ này đọc thế nào?"

Vậy là ta lần lượt dạy nàng đọc từng chữ: "Ngày, nhớ, người, không, nước..."

Nhị phu nhân như bị cuốn hút, nàng ấy cũng lẩm nhẩm đọc theo từng chữ.

Lấy cớ học chữ, ta đã tìm đến Tam phu nhân nhiều lần và mỗi lần chỉ học vài chữ.

Có những chữ ta muốn biết nên lén lút học thuộc vì tò mò.

Cuối cùng hôm nay ta đã học được những chữ đó, may mắn không phụ sự mong mỏi của nàng ấy.

Nhị phu nhân rốt cuộc đã đọc được trọn vẹn câu nói đó.

Nàng ấy khẽ đọc như sợ làm kinh hãi đến người nào đó.

“Ngày ngày nhớ người mà tìm không thấy, hẹn cùng uống nước sông Trường Giang."

Nước mắt nàng ấy tuôn rơi: "Viết hay quá."

Ta trêu nàng ấy: "Hay ở chỗ nào? Ngươi biết chữ à? Là vần điệu hay, hay là văn phong hay?"

Nhị phu nhân bật cười, lắc đầu.

"Ta không hiểu thơ, chỉ là vừa nghe câu thơ này dường như đã thấm vào tim ta."
Nàng nắm lấy tay ta, ấn lên ngực mình.

"Đình Mai, tim ta thấy ngứa ngáy vì bài thơ này."

Đây là bí mật chung của ta và Nhị phu nhân.

Cách đây không lâu, ta và nàng ấy cùng nhau dạo chơi trong vườn, tình cờ nhặt được một mảnh giấy dưới mái hiên.

Chữ viết trên đó đẹp và tinh tế động lòng người, tuy không hiểu nhưng ai cũng biết đây là một bức chữ đẹp.

Chữ này không biết vì sao có chút quen mắt nhưng ta lại không nhớ ra đã từng nhìn thấy ở đâu.

Ta định vứt mảnh giấy về chỗ cũ, biết đâu đây là do vị khách nào đó đánh rơi.

Nhưng Nhị phu nhân lại giật lấy mảnh giấy, lén giấu vào trong tay áo.

Ta trợn tròn mắt ngạc nhiên, tưởng nàng ấy bị điên rồi.

Nàng ấy lại che miệng ta, lặng lẽ cầu xin: "Đình Mai, bức chữ này đẹp quá, vứt đi thì thật đáng tiếc, chúng ta hãy nghĩ cách xem xem trên đó viết gì đi."

Ta vẫn không từ chối được lời cầu xin của nàng ấy, giữ lại mảnh giấy trái với đạo lí này.

Nhưng ta không đắm chìm trong đó như Nhị phu nhân.

Bởi vì ta hiểu một đạo lý, Thẩm lão gia mới là ông trời của ta.

Ta cũng biết, Nhị phu nhân xong rồi.

Nàng ấy lại chìm vào trong lòng một người chưa từng gặp mặt.

Cho dù người này là do nàng ấy tưởng tượng ra.

Mỗi lần ta đến gặp nàng ấy, nàng ấy đều hỏi ta: "Đình Mai, ngươi nói xem, chàng ấy sẽ là người như thế nào?"

Chúng ta đều hiểu rõ, "chàng ấy" không phải là Thẩm lão gia.

Vì vậy, ta suy nghĩ kỹ càng, mở miệng đoán: "Có lẽ là người giống như Thẩm lão gia."

Nhị phu nhân liền khẽ nhổ nước bọt, vẻ mặt khinh thường.

Nàng ấy đắm chìm trong trò chơi tình yêu này, đến cả Tam phu nhân cũng nhận ra điều không đúng.

Bỗng có một ngày, Tam phu nhân kéo ta vào phòng nàng, hỏi ta, Nhị phu nhân gần đây bị làm sao.

Ta nghĩ, có lẽ Nhị phu nhân sắp không xong rồi, đến cả Tam phu nhân cũng nhìn ra được, càng không nói đến Thẩm lão gia thông minh quyền lực.

Ta quyết định giữ bí mật cho nàng ấy nên liền nói: "Nhị phu nhân gần đây rất thích đọc thơ."

Tam phu nhân vừa mở miệng liền không bỏ qua, nói: "Chỉ sợ là thơ tình, nhìn bộ dạng ngây ngất của nàng ta kìa."

Ta cười gượng gạo.

Thế là Tam phu nhân quyết định giữ bí mật này cùng ta.
8.

Đại phu nhân gần đây càng ngày càng tệ.

Có lúc bà ấy sẽ ngơ ngác mà nhìn về phương xa, thỉnh thoảng lại trở lại bình thường, sau đó lại nhẹ nhàng sờ đầu ta, bà ấy bảo ta đừng ở bên bà ấy chịu khổ, hãy đi đâu đó chơi đi.

Ta không muốn đi, ta cảm giác bà ấy rất nhanh sẽ chết.

Ta cố ý làm cho bà ấy sợ: “Nếu phu nhân chết rồi, Thẩm lão gia nhất định sẽ không hối hận, hắn sẽ lập tức cưới phu nhân mới.’’

Đại phu nhân lắc đầu, trong mắt dần dần đều là ánh sáng, dường như là một thiếu nữ ngây thơ.

Bà ấy mỉm cười rồi lại chìm trong ký ức: “Thận Chi không phải là loại người như vậy, hắn đã từng hứa với ta, sẽ trồng cho ta một rừng mận, đợi khi mận chín hắn sẽ cưới ta vào cửa.”

Ta không để ý mà gọt vỏ đào, nói lại: “Đúng vậy, Thẩm lão gia yêu người nhất, nhưng mà khi còn sống mới cảm nhận được, chết đi rồi thì cái gì cũng không có.’’

Đại phu nhân thở dài: “Nếu như ta chết rồi, hắn sẽ hối hận chứ?”

Ta nói: “Ta không biết.”

Đại phu nhân không phản bác lại ta.

Ta cẩn thận cắt đào thành từng miếng nhỏ rồi xuyên vào que, đưa cho Đại phu nhân.

Đại phu nhân dường như ngủ thiếp đi, trên mặt nở nụ cười, tay cầm một cành mận.

Hình như bà ấy đã mất rồi.

Vốn dĩ trong phủ không hề trồng mận, Thẩm lão gia đã thất hứa, cũng không biết cành mận này ở đâu ra.

Ta vội vàng chạy đi gọi Nhị phu nhân và Tam phu nhân, sau đó nhờ người đưa tin cho Thẩm lão gia.

Khinh Dung và Đan Tâm vội chạy nhanh đến, trên mặt đẫm nước mắt.

Ta biết sự đau buồn của bọn họ không phải là giả, Đại phu nhân đối với mỗi người chúng ta, đều giống như một người mẹ.

Tiếc là, Thẩm lão gia không nghĩ như vậy.

Chúng ta đợi mãi, đến khi mặt trời xuống núi, Thẩm lão gia mới thong dong đi đến.

Hắn lấy tay áo lau đi nước mắt, miệng nhắc đi nhắc lại: “Uyển Chi, ta đến muộn rồi.”

Ta dựa vào sự sủng ái, cẩn thận từng li từng tí hỏi hắn: “Lão gia, Đại phu nhân chết rồi, người có hối hận không?”

Hắn đau khổ nhắm mắt lại.

Hắn trả lời: “Ta hối hận rồi, Uyển Chi, ta đã không chăm sóc tốt cho nàng.”

Hắn thấy cành mận trong tay Đại phu nhân rất vướng, liền cầm nó ném xuống đất, rồi ôm lấy bà ấy mà khóc thảm thiết.

Sau khi đã xong tang lễ, Thẩm lão gia sai người cẩn thận tạc bức tượng nhỏ giống bà ấy, bằng gỗ, giống như in, trong lúc hốt hoảng ta tưởng rằng bà ấy đã trở lại.

Ta lặng lẽ nhặt cành mận lên đặt bên cạnh bà ấy.

Nhị phu nhân cùng ta than thở lúc lâu, đột nhiên nàng ấy đứng dậy, như thể đã phát hiện ra gì đó.

Nàng ấy nắm lấy tay ta, lo lắng nói: “Đình Mai, đột nhiên ta đã hiểu ra, đời người rất ngắn ngủi, ta không thể bỏ lỡ được, ta cần phải đi tìm người đó.”

“Ta nhất định phải làm như vậy! Ngay lập tức!”

Ta bàng hoàng, cho rằng Nhị phu nhân điên rồi.

Thấy ta im lặng, nàng ấy chạy ra ngoài, lại đụng phải Tam phu nhân.

Tam phu nhân xoa xoa bả vai, không tức giận mà hỏi: “Ngươi vội vàng đi đầu thai hả, làm gì mà vội vàng như vậy?”

Vừa nói xong, nàng ta nghĩ đến Đại phu nhân, sắc mặt trắng bệch.

Nhị phu nhân không quan tâm đến điều này, nàng ấy lấy lá thư trong tay áo, nhét vào tay Tam phu nhân.

Bà hỏi: “Đan Tâm, ngươi đọc sách nhiều, ngươi nói cho ta biết, người viết bài thơ này là một người như thế nào?”

Tam phu nhân mỉm cười, nàng ta trêu đùa nói: “Cuối cùng ngươi cũng nguyện ý đem bức thư tình này cho ta xem…”

Lời nói còn chưa dứt, sắc mắc Tam phu nhân tái nhợt.

Nhị phu nhân im lặng chờ đợi, cũng không có thúc giục.

Ta nhìn thấy những giọt nước mắt rơi trên mặt Tam phu nhân.

Nàng ta nói: “Đây chỉ là một người bình thường không thực hiện được ước mơ của mình.”

Ta nghĩ, ta biết là ai rồi.

09.

Có lẽ Nhị phu nhân cũng đã đoán ra điều gì đó nhưng nàng ấy lại không nói gì, xoay người bỏ đi.

Nếu nàng ấy không chịu nói, thì ta càng không hỏi.

Chỉ là nàng ấy mỗi ngày vẫn đắm chìm trong giấc mơ ngọt ngào này, coi như không biết gì cả.

Những ngày gần đây không được yên bình cho lắm.

Thỉnh thoảng từ trong miệng mọi người ta sẽ nghe được, vua Bắc Lương chuẩn bị tạo phản, hoàng đế đã phái năm nghìn binh lính tinh nhuệ đi dẹp loạn, kết quả bị đánh sợ chết khiếp.

Tất cả chỉ là tin đồn, ta chỉ là một con chim hoàng yến bị mắc kẹt trong nhà.
Thỉnh thoảng từ miệng người hầu sẽ nghe được một vài câu, đó cũng là trò tiêu khiển hiếm hoi của ta.

Nhưng đối với Thẩm lão gia, lại không phải là trò tiêu khiển.

Thiên hạ không thái bình, cửa hàng của hắn cũng không được yên ổn.

Hắn đã liên tục hơn hai mươi ngày không dán chữ phúc, mà trốn trong phòng, thảo luận về những thông tin bí mật.

Đến ngày cuối cùng, cuối cùng bọn họ cũng thảo luận ra được kết quả.

Cao nhân đưa ra lời khuyên: “Chính là tượng gỗ của phu nhân làm cho phong thủy xấu đi.”

Thẩm lão gia vui mừng khôn xiết, vội vàng hỏi cao nhân làm thế nào để phá vỡ.
Cao nhân tiếp tục đưa ra chỉ điểm: “Tôn phu nhân sau khi mất không biết thân biết phận, đã gây ra nhiều điều xui xẻo trong nhà. Cần phải đưa tượng gỗ của Tôn phu nhân trấn áp tại cửa phủ, chỉ có cho hàng vạn người giẫm đạp lên, mới có thể xua tan oán hận.”

Thẩm lão gia ngập ngừng hỏi: “Vậy Uyển Chi có đau không?”

Cao nhân gõ gõ cái mõ trên tay, sau đó không nói gì nữa.

Ta lén lút ở ngoài cửa nghe trộm, cảm thấy trong lòng có chút lạnh.

Trước đây ta đã từng nghe người khác nói qua, người chết rồi thì chỉ có linh hồn, nếu như không nhanh chóng đầu thai, có nghĩa là vẫn còn việc muốn thực hiện.

Đại phu nhân vẫn còn ở đây sao? Là bởi vì không thể buông được Thẩm lão gia sao?

Nếu như bà ấy biết mình sắp bị hàng nghìn người giẫm đạp lên, bà ấy sẽ khóc không? Bà ấy rất dịu dàng, lại còn rất ngây thơ.

Thẩm lão gia động thổ rồi.

Người đến người đi tò mò hỏi thăm tình hình, Thẩm lão gia cũng rơi nước mắt mà giải thích.

“Ái thê của ta sau khi mất không nỡ rời khỏi nhà, vì để cho bà ấy sớm ngày đi đầu thai, chỉ có thể làm như vậy.”

Mọi người đều khen ngợi Thẩm lão gia, nói hắn có tình có nghĩa.

Lừa người.

Sau khi hoàn thành, người đến viếng thăm tấp nập không đếm xuể.

Các vị khách khứa cho rằng, Đại phu nhân, một ma nữ xinh đẹp, đang đợi người dẫm đạp lên để giải cứu.

Mà bọn họ lại là những anh hùng oai phong lẫm liệt.

Thật sự nực cười.

10.

Sinh thần của Thẩm lão gia, một nhà chúng ta cùng đoàn tụ.

Nhưng khi dạ tiệc tiến hành được một nửa thì bức thư tình từ trong tay áo Nhị phu nhân rơi ra.

Đám hạ nhân tinh mắt, lập tức tranh nhau nhặt, rồi trình lên.

Trong phòng nháy mắt lặng như tờ, chỉ còn môi của Nhị phu nhân đang run rẩy.

Thẩm lão gia vẫn vui vẻ hớn hở nhận lấy, tưởng Nhị phu nhân viết thơ cho mình.

Nhưng vừa mở ra, nụ cười của hắn liền biến mất.

Hắn ngước mắt lên nhìn xung quanh, miễn cưỡng duy trì nụ cười, đem hạ nhân đuổi hết đi.

Nhị phu nhân nơm nớp lo sợ quỳ xuống.

Gân xanh trên trán Thẩm lão gia nổi lên, đưa tay dùng sức bóp hai má Nhị phu nhân.

Nước mắt của Nhị phu nhân rơi xuống cổ tay hắn.

Hắn không hề nhận ra, chỉ nghiến răng nghiến lợi hỏi nàng ấy: "Ta đối với nàng không tốt sao?"

Tam phu nhân vội vàng tiến lên giải thích: "Lão gia, thật ra bức thư kia..."

Thẩm lão gia đưa tay đẩy mạnh Tam phu nhân ra, ta vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng ấy.

Chúng ta nhìn hắn trong im lặng và sợ hãi.

Đó là lần đầu tiên ta đối mặt trực tiếp với cơn giận giữ của người nam nhân này.

Thoạt nhìn trông thật đáng sợ nhưng vì không có cách nào khống chế được lòng người, lộ ra mười phần ngoài mạnh trong yếu.

Hắn quyết định trước mặt mọi người, đem Nhị phu nhân ngâm trong lồng heo.

Địa điểm chính là sông Trường Giang đang chảy cuồn cuộn ở kia.
11.

Ngày mà Nhị phu nhân bị nhốt vào lồng heo dìm xuống nước, gió cực kỳ lớn.
Ta với Tam phu nhận được lệnh nhất định phải có mặt tại hiện trường quan sát, ta nghĩ suy đoán đây là muốn giết gà dọa khỉ.

Trước khi đi, Tam phu nhân quỳ trước cửa thư phòng, khóc lớn từng cơn.
“Lão gia, bài thơ đó là do thiếp viết!”

“Là lỗi của thiếp, ở trong viện cảm thấy cô đơn lạnh lẽo, mới nâng bút trút hết nỗi lòng.”

“Nhị phu nhân vô tội, cầu xin người tha cho nàng ấy, bắt thiết đi. Thiếp cầu xin người! Thiếp dập đầu xin người!”

Bên trong thư phòng không chút động tĩnh gì.

Thời điểm đưa Nhị phu nhân đi, Tam phu nhân mặc vào một thân Hồng Y, phấp phới tung bay trong gió, tựa như hoa đào mùa xuân.

Nhân dịp Thẩm lão gia không chú ý, chúng ta bèn lén lút chạy tới đây.

Trong ống tay áo của Nhị phu nhân đã không còn bức thức tình trộm giấu nữa, nàng ấy bị lột sạch quần áo, toàn thân trần trụi, không mảnh vải che thân.

Mọi người ra vẻ đạo mạo quay đầu đi chỗ khác, thực ra khóe mắt đều đang len lén liếc nhìn nàng ấy.

Tam phu nhân nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay của nàng ấy, vành mắt đỏ hoe khẽ nức nở.

Nàng ta hỏi: “Khinh Dung, ngươi rõ ràng đoán được đó là do ta viết đúng không?”

Nhị phu nhân lắc lắc đầu, nàng ấy nói: “Nhưng mà người ta thích không phải là ngươi, ngươi biết mà.”

Chúng ta đều biết cả.

Bài thơ tình đó là một trong những tia sáng ít ỏi trong cuộc đời làm nô tỳ của Nhị phu nhân.

Nàng đã tiếp xúc qua vô số đàn ông, tất cả đều vì tiền vì sắc, duy chỉ vì tình yêu thì không có một ai.

Đây là lần đầu tiên nàng ấy chạm được đến thứ tình yêu mãnh liệt đó.

Nhưng thật ra là ai viết cũng không quan trọng, là nam hay nữ cũng không quan trọng, là Tam phu nhân hay là kẻ phóng đãng viết ra cũng không quan trọng, nàng ấy chỉ là yêu thích người mà bản thân mình tưởng tượng ra mà thôi.

Chỉ vậy thôi.

Nhị phu nhân nắm lấy chiếc lồng, giống như hồ điệp bị vây hãm, bị gió tháng ba thổi đến mức lung lay sắp đổ.

Nàng ấy ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ giọng than thở: “Thời tiết thật lạnh.”

Lý Trường chỉ huy mấy tên đầy tớ nhấc lồng heo lên, thả xuống nước.