Chương 8 - Câu Rể Hay Là Hung Thủ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

8

Tôi trầm ngâm: “Vậy… cũng có nghĩa là Trần Thanh Vũ cũng có lý do giết Trần Thanh Uyển đúng không?”

Trác Húc hừ nhẹ, rồi huých cùi chỏ vào Lục Yến Tu: “Lão Lục, ông nói có phải thế không?”

Lục Yến Tu chỉ khẽ bật ra một tiếng cười nhạt, ánh mắt sâu thẳm.

Trác Húc: “?”

“Cái thái độ gì đấy?!”

Giọng Lục Yến Tu nhàn nhạt, nhưng lạnh lùng: “Vừa rồi… cậu gọi ai là bé cưng?”

“Đinh–”

Thang máy mở ra, tầng tám đến nơi.

Lục Yến Tu trực tiếp nắm lấy tay tôi, kéo tôi ra khỏi thang máy, bỏ lại Trác Húc một mình bên trong, gương mặt đầy hoang mang:

“Không phải chứ, cái này mà anh cũng ghen à? Lục Yến Tu, anh là vua giấm Bắc Hoa chắc?!”

Mắng vài câu cho hả giận, cậu ta mới chịu đuổi theo, vừa đi vừa hậm hực: “Cậu đúng là hết thuốc chữa, tiểu bảo bối nhà cậu là gu của cậu, không phải gu của tôi!”

Lục Yến Tu hừ lạnh: “Nếu dám là gu của cậu, tôi sẽ khâu miệng cậu lại luôn.”

Trác Húc cạn lời, rồi quay sang tấn công tôi: “Giang Doanh, cô nói gì đi chứ!”

Tôi chỉ đỏ mặt, ngậm miệng im lặng, cắm đầu bước nhanh về phía trước.

Dọc đường vừa cãi vừa đùa, chúng tôi nhanh chóng đi tới phòng 809 — nơi Trần Thanh Uyển ở.

Cửa phòng đã bị cảnh sát niêm phong, nhưng Trác Húc là một trong những nhà đầu tư của khách sạn, nên lấy chìa khóa dễ như trở bàn tay.

Cửa vừa mở ra, bên trong lập tức đập vào mắt là một mảnh hỗn loạn — đồ đạc đổ vỡ, đèn, tách trà, đồ trang trí vương vãi khắp sàn.

Trác Húc nhìn cảnh này, mặt mày đau xót: “Chết tiệt, Trần Thanh Uyển phát điên đập đồ à?

Phải bắt Trần Thanh Vũ bồi thường cho tôi mới được!”

Trần Thanh Uyển chết ở ban công, lúc này trên sàn vẫn còn vết máu rõ rệt, dù trời sáng trưng, nhưng nhìn một mảng đỏ loang vẫn khiến người ta rùng mình.

Trác Húc đột nhiên hạ giọng thần bí: “Tôi nghe nói, trước khi chết, Trần Thanh Uyển còn để lại manh mối cuối cùng.”

Manh mối?

Tôi và Lục Yến Tu nhìn nhau, rồi cùng ngồi xuống, tiến gần quan sát dấu máu.

Chỉ thấy bên dưới lan can, ở một chỗ rất kín đáo, có một vệt máu kỳ lạ — nhìn kỹ, hình như có ai đó đã cố gắng dùng máu viết lên thứ gì đó.

Một con số méo mó, xiêu vẹo — số 7.

Mà trùng hợp thay, mã số sinh viên của tôi… chính là số 7.

Tôi bật cười, thật sự cười ra tiếng.

Điều tra tới điều tra lui, cuối cùng… tôi lại thành nghi phạm lớn nhất.

Lục Yến Tu liếc nhìn tôi, ánh mắt ẩn chứa lo lắng, tôi chỉ khẽ lắc đầu, ý bảo mình ổn.

Trác Húc rõ ràng không biết chuyện mã số sinh viên của tôi, vẫn ra vẻ Conan, đoán bừa: “Có khi hung thủ là ai đó có chữ ‘Thất’ trong tên cũng nên.”

Lục Yến Tu khẽ “tsk”: “Có ai lại đặt tên mang số bảy chứ? Nghe không thấy vướng miệng à?”

Lời còn chưa dứt, Trác Húc bỗng khựng lại, như nhớ ra điều gì: “Người tên có số bảy… hình như có thật!”

Anh ta hích cùi chỏ vào Lục Yến Tu, nhướng mày nháy mắt: “Chính là cái tên đó! Triệu Thất!”

Lục Yến Tu hơi sững người: “Cậu nói là… Triệu Nguyên?”

Trác Húc gật đầu lia lịa, giải thích với tôi: “Hắn là con riêng của nhà họ Triệu, xếp thứ bảy, quan trọng hơn, khách sạn này chính là tài sản của hắn, càng quan trọng hơn nữa, hắn với Trần Thanh Vũ còn là bạn chí cốt!”

Lục Yến Tu lại không tin lắm: “Nhưng Triệu Thất là một kẻ bị liệt, phải ngồi xe lăn, hắn giết người kiểu gì?”

Trác Húc hừ một tiếng đầy ẩn ý: “Khi một gã đàn ông trưởng thành mà nổi sát ý –”

“Cút.”

Lục Yến Tu gạt tay cậu ta ra, bước đến bên cạnh tôi: “Em đang nhìn gì thế?”

Tôi vẫn dán mắt vào con số 7 kia, cảm giác có điều gì đó rất kỳ lạ, ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, đổi chủ đề: “Trần Thanh Uyển bị đánh vào đầu mà chết, cảnh sát tìm được hung khí chưa?”

Lục Yến Tu lắc đầu: “Chưa, họ nghi là hung thủ đã đem nó đi rồi.”

Tôi gật nhẹ, đưa mắt quan sát quanh căn phòng.

Vị trí ban công đối diện ngay cửa ra vào, nếu có người bám theo Trần Thanh Uyển vào phòng, từng bước ép cô ta lùi ra ban công rồi giết chết… nghĩ như thế, hoàn toàn hợp lý.

“Nhíu mày chặt thế kia làm gì.”

Lục Yến Tu giơ tay xoa nhẹ ấn đường của tôi, giọng trầm thấp: “Lo lắng? Hay là sợ hãi?”

Tôi khẽ thở ra, mệt mỏi đáp: “Cả hai.”

Tôi thật sự không giết Trần Thanh Uyển, nhưng bây giờ tất cả các manh mối… đều đang chỉ thẳng vào tôi.

Lục Yến Tu hơi ngập ngừng, cánh tay từ từ dịch xuống, cuối cùng đặt lên lưng tôi, nhẹ nhàng siết một cái, kéo tôi nửa ôm vào lòng:

“Lời tôi nói là thật lòng đấy. Em đã gọi tôi bao nhiêu lần ‘thiếu gia’, thì tôi không thể không che chở em.”

Tôi không né tránh, cơ thể thả lỏng một chút, tựa trán vào vai anh, khẽ cười:

“Anh hiểu sai rồi thiếu gia. Chính vì tôi muốn anh bảo vệ mình, nên mới cố gắng lấy lòng anh.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)