Chương 2 - Câu Rể Hay Là Hung Thủ
2
Thấy tôi không nói gì, Lục Yến Tu hơi gấp, kéo ghế ngồi ngay cạnh tôi: “Cô nói với tôi đi! Tôi sẽ không hại cô đâu!”
Tôi chớp mắt, ý gì vậy?
“Giang Doanh.”
Lục Yến Tu ấn tay lên cái nĩa đang xiên miếng bít-tết của tôi, vẻ mặt nghiêm túc: “Cô là… khụ, người theo của tôi, nên tôi sẽ đảm bảo cô không sao, hiểu chưa?”
Tôi tất nhiên là hiểu chứ!
Trong trường quý tộc này, điều quan trọng nhất là gì?
Tất nhiên là phải ôm cho chặt cái đùi vàng rồi!
Ôm chặt không chỉ giúp sống yên ổn suốt bốn năm đại học, mà cả chuyện thăng chức tăng lương, lên đỉnh nhân sinh sau này cũng là chuyện sớm muộn thôi!
Hơn nữa, khiến tôi cảm động chính là thiếu gia thế mà cũng hiểu điều đó, thật sự khiến người ta muốn khóc ròng vì xúc động!
Thấy khóe mắt tôi hơi đỏ lên, vẻ mặt Lục Yến Tu càng phức tạp hơn, vừa nghiêm túc, vừa bất đắc dĩ, vừa có chút thương xót.
Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay tôi, giọng dịu đi hỏi: “Vậy nên, nói cho tôi biết, cái chết của Trần Thanh Uyển có liên quan đến cô không?”
Cơn xúc động của tôi lập tức khựng lại, đôi mắt đỏ hoe trợn tròn:
Cái quái gì cơ??
Chết… chết là Trần Thanh Uyển á?!
Tôi lập tức trừng to mắt, hít vào một hơi khí lạnh.
Không ổn, cực kỳ không ổn!
Trần Thanh Uyển là thanh mai trúc mã của thiếu gia, còn là vị hôn thê trên danh nghĩa nữa, Trần gia lại có ảnh hưởng rất lớn trong thành phố này, cô ta chết không rõ ràng như vậy trong khách sạn, bảo sao sáng nay Lục Yến Tu bực bội đến thế.
Lục Yến Tu cũng đang quan sát biểu cảm của tôi, gấp gáp nói: “Cô đừng chỉ hít khí lạnh, nói gì đi chứ!”
Tôi nghĩ cả nửa ngày, lắc đầu rồi lại gật đầu: “Trước khi say, chắc chắn không liên quan, nhưng sau khi say… tôi không nhớ.”
Lục Yến Tu nghe vậy liền đứng bật dậy, bắt đầu đi qua đi lại trong phòng, trầm ngâm suy nghĩ: “Nửa đoạn trước, tức là trước mười giờ, thì không sao, không sao… lúc đó Trần Uyển Thanh vẫn chưa chết mà… Khoan đã, dựa vào cái gì lại là trước mười giờ?!”
Thấy anh càng lúc càng bực bội, tôi vội rót cho anh một cốc trà cúc để hạ hỏa.
Lục Yến Tu bưng cốc trà lên uống ừng ực một nửa, sau đó thở ra một hơi dài: “Tôi nghe ngóng được, Trần Thanh Uyển gặp chuyện vào khoảng trước ba giờ sáng hôm qua.”
Đừng nói ba giờ sáng, cho dù là chuyện xảy ra lúc mười hai giờ, tôi cũng chẳng nhớ nổi đâu!
Lục Yến Tu lại bắt đầu đi quanh phòng, vừa đi vừa phân tích với tôi: “Tối qua khoảng mười một giờ, cô đã say bí tỉ, tôi bế cô về phòng…”
Nghe xong, tôi khựng lại, đảo mắt nhìn bốn phía. Ồ đúng rồi, đây đâu phải phòng tôi.
Tuy chúng tôi cùng ở một căn phòng tổng thống, nhưng đây rõ ràng là phòng chính, tôi còn chưa nhận ra.
Lục Yến Tu vẫn tiếp tục: “Từ mười hai giờ đến hai giờ, cô ôm cái bồn cầu trong nhà vệ sinh, còn tôi thì đang tắm.”
Tôi câm nín một giây, trong lòng thầm nghĩ hành động của cả hai đứa tôi tối qua đúng là kỳ quặc.
Bất ngờ, Lục Yến Tu hít vào một hơi lạnh: “Nhưng mà bồn tắm trong phòng chính không sạch lắm, nên khoảng hai giờ, tôi sang phòng phụ ngâm bồn, trước sau ít nhất nửa tiếng.”
Nói xong, anh nhìn tôi, vẻ mặt hơi tuyệt vọng: “Cũng có nghĩa là… khoảng nửa tiếng đó, cô không có chứng cứ ngoại phạm.”
Tôi chẳng hiểu ra sao: “Không có thì sao? Chẳng lẽ anh nghi tôi giết Trần Uyển Thanh?”
Nghe tôi nói xong, Lục Yến Tu khẽ nhắm mắt lại, chưa kịp trả lời thì tiếng gõ cửa vang lên.
Cảnh sát tới hỏi chuyện.
Sắc mặt Lục Yến Tu lập tức thay đổi, kéo tôi đẩy thẳng lên giường, nghiêm túc dặn dò: “Nằm xuống, tôi sẽ nói với cảnh sát là cô chưa dậy, lát nữa mới gọi cô.”
Tôi vẫn chẳng hiểu gì, giãy giụa hỏi: Tại sao vậy?”
Lục Yến Tu trông như tức đến nghiến răng: “Còn tại sao nữa? Bởi vì chúng ta còn chưa thống nhất lời khai!”
Thống nhất cái gì cơ?
Tôi tròn mắt mơ hồ, để mặc anh đắp chăn cho mình rồi đóng cửa phòng, chẳng mấy chốc bên ngoài đã vang lên tiếng nói chuyện.
Cảnh sát hỏi vì sao cửa phòng đóng, Lục Yến Tu bình tĩnh bịa đại: “Tối qua ồn ào quá, bạn gái tôi còn chưa tỉnh.”
Cửa phòng cách âm khá tốt, tôi nghe không rõ những gì phía sau, nên thôi cũng mặc kệ, tập trung cố gắng nhớ lại tối hôm qua.
Nhưng tôi mà say thì chẳng bao giờ ngoan ngoãn đi ngủ, ngược lại còn lên cơn điên, mà đã thế còn hay bị mất trí nhớ sau khi say.
Tôi vò đầu bứt tóc nửa ngày, nhưng chẳng nhớ được gì.
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của Lục Yến Tu, chẳng lẽ tối qua tôi thật sự làm chuyện gì đó trong lúc điên loạn à?
Nhưng tôi với Trần Uyển Thanh có thù oán gì đâu.
Có chăng, cũng chỉ là cô ta đơn phương ghét tôi.
Bởi vì cô ta thích Lục Yến Tu, còn Lục Yến Tu thì không thích cô ta; cô ta muốn quấn lấy anh, còn anh thì chẳng cho.