Chương 6 - Câu Hỏi Kỳ Diệu Của Tiên Sư
Bàn tay thon dài lướt qua má tôi, túm lấy ngọn lá non trên đầu Tu Thảo.
Ngay trong lúc tôi và Tu Thảo đều sững người không phản ứng kịp, hắn lấy luôn Tu Thảo đi.
“Khụ,” Tu Vân Khanh phá tan bầu không khí ngượng ngùng, nhắc: “Về sau để ý nó một chút.”
Tu Thảo giận dữ hét: “Họ Tu kia ngươi thì tốt đẹp gì!”
Kẻ thù gặp mặt = chua ngoa đấu khẩu?
Tôi nghĩ.
Xác nhận hai người đã rời đi, tôi ngồi yên trong bồn suối nóng.
Có lẽ là kiểu “người xưa tái ngộ” đây.
Tôi vốn không biết, thật ra hai người họ cũng đang ngồi sau tảng đá phía sau núi.
“Ngươi sẽ để nàng rời đi sao?”
“Ừ.”
“Chính vì vậy ta mới hận ngươi.”
“Ừ.”
Nếu không phải hai người họ gào to như hát tuồng, chắc tôi không nghe thấy gì.
“Tôi nghe thấy hết rồi đấy——”
Tôi cũng hét lên.
09
Ba bên đối mặt.
Tôi là người mở lời trước: “Nói đi, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?”
Tu Thảo tranh lời: “Thật ra chúng ta đã quen nhau từ lâu——”
Tôi quay sang nhìn Tu Vân Khanh: Tại sao kéo ta vào thế giới ảo?”
“Ý!!!” Tu Thảo làm ra vẻ cực kỳ sốc.
Nó dùng cái giọng chẳng nhỏ chút nào thì thầm bên tai Tu Vân Khanh:
“Ngươi không phải bảo cô ấy ngốc đến mức chẳng thể nhìn ra mấy trò của bọn mình sao?”
Tu Vân Khanh cũng không giấu được vẻ kinh ngạc, buột miệng nói: “Sao nàng phát hiện được chúng ta đang ngụy trang?”
Diễn dở quá thôi.
“Ta là lười nghĩ, chứ không phải ngốc.”
Tôi đáp lại, bất lực.
Nhà ai mà tiên môn chỉ có đúng một vị tiên tôn và một cây cỏ biết nói?
Cả cái tiên môn này ngoài chỗ ở của Tu Vân Khanh thì chỉ còn căn nhà gỗ nhỏ của tôi.
Thế nên người dẫn đường lúc đầu cũng là do Tu Vân Khanh giả dạng đúng không?
Còn Tu Thảo nữa.
Sự thân thuộc của nó đối với tôi là hoàn toàn không thèm che giấu luôn ấy.
“Không thể nói được!” Tu Thảo kích động: “Nói rồi ngươi lại bỏ đi mất!”
Tu Vân Khanh cũng trưng ra vẻ mặt có nỗi khổ không thể nói, nhìn tôi.
Đủ rồi.
Thật sự chịu đủ mấy người chơi trò úp mở rồi.
Tôi mỉm cười: “Được thôi, ta có thể ở lại đây với hai người cả đời luôn đó.”
“Thật sao?”
Cả hai người họ đều ngồi thẳng dậy, nhưng lại đồng loạt thở dài:
“Thôi vậy, chúng ta không thể trói buộc cô.”
Giả tạo.
Thật ra ai mà biết được có phải các người nhận nhầm người không nữa.
Tự nhiên kéo tôi – một người làm công ăn lương – đến cái nơi này.
Ban đầu tôi nghĩ thôi thì cứ coi như đi nghỉ dưỡng.
Tôi chưa nổi điên lên ngay cũng là khá lắm rồi đấy.
Được thôi, nằm không chờ chết, tôi cũng không phải chưa từng làm.
Ừm? Tôi từng nằm không chờ chết hồi nào ấy nhỉ?
Nhân vật của tôi chẳng phải là kiểu xã súc khiêm tốn mà chăm chỉ sống sao?
10
Tôi bị mất một đoạn ký ức.
Bị Cửu Trùng nuốt mất.
Thế giới này càng lúc càng kỳ lạ rồi ha.
Tôi nằm trên chiếc giường gỗ nhỏ, Tu Thảo thì nhảy nhót bên cạnh.
“Ngươi không muốn tìm lại ký ức à?” Nó dò hỏi.
“Hắn làm vậy chắc chắn có lý do.” Tôi đáp.
Tu Thảo lập tức dựng cỏ, ngay cả Tu Vân Khanh đang do dự đứng ngoài cửa cũng không chần chừ nữa,
Đạp cửa xông vào luôn.
Giờ ngay cả vị tiên tôn lạnh lẽo thần tiên cũng lười giả vờ rồi.
Hắn sải mấy bước dài tới gần, vươn tay chắn trước mặt Tu Thảo.
“Đừng đi tìm Cửu Trùng,” mắt hắn đỏ lên, không biết là đang nhớ đến chuyện gì.
Miệng thì bảo đừng, nhưng ánh mắt lại như muốn nói:
Ngươi mà đi thật, ta sẽ khóc cho coi.
Đôi mắt phượng dài giờ đây ngập đầy ấm ức.
Nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương tội nghiệp.
Nhân vật có thể thay đổi, nhưng mà thay kiểu này…
Tôi càng dễ chấp nhận hơn thôi.
“Tại sao? Nếu ta cứ muốn đi thì sao?”
Tôi trêu chọc hắn, nghiêng đầu nhìn hắn ngồi xổm bên mép giường, hai tay đặt trên thành giường, y như một chú chó con bị ức hiếp.
Nghe tôi khăng khăng muốn đi, hắn lộ vẻ muốn cười nhưng không dám.
Ánh mắt chúng tôi giao nhau vài giây, hắn lập tức quay đi, để lộ vành tai ửng đỏ.
Nhỏ giọng nói: “Ta đánh không lại hắn.”
“Cái gì cơ?”
“Ta đánh không lại hắn.”
“Tu Vân Khanh,” tôi ngồi dậy, “nếu như các người nhận nhầm người thì sao?”
Tôi không cho rằng mình là người mà bọn họ đang tìm.
Tôi chỉ là một người bình thường.
Tuy sống một mình,
Nhưng cũng lớn lên một cách rất bình thường.
Có một công việc lương không cao, nhưng ổn định.
Tương lai có lẽ cũng sẽ sống hết đời trong cái thế giới nhỏ của mình.