Chương 8 - Câu Chuyện Về Tiền và Tình Yêu
“Đừng tưởng tung một tin đồn là dọa được tôi!”
“Ba ngày nữa trả tiền. Nếu không, tôi sẽ nói hết mọi chuyện với cô cố vấn, lúc đó ba mẹ anh biết, anh tự hiểu hậu quả!”
Nói xong tôi quay đi, giờ chỉ nhìn thấy mặt anh cũng thấy ghê.
13
Ba ngày qua đi, tôi chuẩn bị đến gặp cô cố vấn thì Trình Dịch nhắn tin:
“Chu Vũ, anh đang ở chỗ hẹn hò cũ của mình, em ra đây, anh trả tiền, có vài lời muốn nói.”
Tôi từ chối:
“Chuyển khoản là được.”
Anh vẫn khăng khăng:
“Dù chia tay cũng nên ngồi nói chuyện đàng hoàng. Đừng cảnh giác với anh như thế, anh chỉ muốn xin lỗi em thôi.”
Tôi từ chối thế nào anh cũng năn nỉ được gặp mặt. Nghĩ trong trường chắc không có chuyện gì, tôi đành đến chỗ cái ghế bên hồ mà trước đây hay ngồi.
Vừa đến nơi, Trình Dịch đã chờ sẵn, thấy tôi lập tức kích động, quỳ sụp xuống trước mặt tôi:
“Chuyện trước đây anh sai hết, không nên lừa em, cũng không nên tố cáo em. Chỉ vì quá để ý đến em nên mới hồ đồ như vậy, mới nói ra những lời đó.”
“Em tha thứ cho anh một lần đi, mình quay lại nhé?”
Anh ta khóc đến thảm hại, như thật lòng hối hận, nhưng tôi đã bị lừa quá nhiều lần, niềm tin không còn. Những gì anh thể hiện bây giờ chỉ là đóng kịch.
Thấy anh ta không có tiền, tôi quay người định đi.
Bất ngờ anh ta ngẩng đầu, ánh mắt hung hiểm, rút từ túi ra thứ gì đó, mở nắp rồi hắt thẳng vào tôi.
Tôi phản ứng nhanh, tránh kịp.
Vì quá gấp cộng thêm vừa quỳ nên đứng lên không vững, anh ta ngã nhào xuống vũng chất lỏng vừa hắt ra.
Ngay lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết, tứ chi quơ quào nhưng mãi không đứng dậy nổi.
Tôi đứng chết trân tại chỗ.
Đúng lúc có mấy bạn học đi ngang qua vội vàng kéo anh ta dậy, lúc này tôi mới nhìn rõ mặt anh bị ăn mòn đến ghê rợn.
Tôi sợ đến run người — trong chai đó là axit sunfuric đậm đặc!
Người ta nhanh chóng gọi xe cấp cứu, Trình Dịch vừa gào vừa bị đưa đi.
14
Tôi lo lắng đứng chờ ngoài phòng cấp cứu, nhìn dáng anh bị bỏng mặt và tay mà vẫn run rẩy.
Một lát sau ba mẹ anh chạy tới, khóc lóc mắng tôi là tai họa, nói tôi tiêu xài tiền của anh, còn hại anh thành ra như vậy.
Họ đòi tôi bồi thường toàn bộ chi phí chữa trị và cả năm mươi vạn tiền tổn thất tinh thần.
Ba mẹ tôi chắn trước mặt, giọng bố tôi đanh thép:
“Chúng tôi đã báo công an. Con gái tôi là nạn nhân chứ không phải thủ phạm, mọi chuyện phải đợi công an điều tra rồi mới tính.”
Vì việc này xảy ra trong trường đại học nên công an tới rất nhanh. Tôi kể lại toàn bộ quá trình, công an cũng lấy được lịch sử chat trong điện thoại Trình Dịch.
Không ai ngờ trường học từ đầu học kỳ đã lắp camera ở những chỗ kín để đảm bảo an toàn cho sinh viên.
Cuối cùng, kết quả điều tra được công bố: Trình Dịch có chủ ý chuẩn bị hại tôi, axit sunfuric là do anh ta lấy trộm từ phòng thí nghiệm của bạn học ngành hóa.
Công an xác định đây là hành vi tàng trữ chất nguy hiểm trái phép, đồng thời cấu thành tội cố ý gây thương tích chưa thành, tuy tự mình bị thương nhưng vẫn bị kết án ba năm tù.
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Điều khiến tôi không ngờ là ba mẹ Trình Dịch còn lớn tiếng bắt tôi trả lại tiền, nói rằng hồi yêu nhau tôi tiêu xài không ít của anh.
Nhưng khi công an kiểm tra lịch sử chat, phát hiện cả mùa hè anh ta không hề đi học lái, chỉ ở nhà ăn chơi.
Số tiền từ tôi và từ ba mẹ anh ta — với lý do tổ chức sinh nhật cho tôi — anh đem nạp vào game mua skin.
Trong game còn quen “CP”, chat tình tứ rồi gặp mặt nhiều lần.
Vốn dĩ tôi còn thấy áy náy với anh ta, giờ thì hoàn toàn tan biến.
Sau khi tỉnh lại, nghe tin này anh ta điên lên, vừa bị dẫn đi thi hành án vừa chửi tôi:
“Nếu mày chịu đưa hết tiền cho tao xài thì tao đâu ra nông nỗi này. Đợi tao ra tù xem tao xử mày thế nào!”
Cuối cùng mức án bị tăng lên thành năm năm.
Tôi nhìn thấy ba ngàn đồng mà ba mẹ anh chuyển trả, lòng thấy như trải qua một đời khác, không ngờ mọi chuyện lại thành ra vậy.
Tôi tiếp tục đi học, sau vụ việc này trường siết chặt quản lý phòng thí nghiệm, còn liên tục đăng bài nhắc nhở sinh viên cảnh giác.
Nhà trường cũng lo sợ tâm lý tôi bị ảnh hưởng, sắp xếp cho tôi gặp chuyên viên tâm lý để nói chuyện, bảo tôi rằng tất cả không phải lỗi của tôi.
Dần dần, cuộc sống của tôi lại quay về quỹ đạo bình thường.
HẾT