Chương 5 - Câu Chuyện Về Tiền và Tình Yêu
8
Trên đường đến sân vận động phải đổi hai lần tàu điện ngầm.
Tôi đang xem mấy tin mới của ca sĩ thì Trình Dịch ghé sát lại, ánh mắt đầy mong chờ, nói:
“Em biết hôm nay là ngày gì không?”
Tôi mỉm cười, lấy món quà trong túi ra, nói:
“Chúc mừng sinh nhật! Sinh nhật anh sao em quên được chứ!”
Nhìn hộp AirPods trong tay tôi, mắt anh sáng rực, lập tức xé hộp ra kết nối với điện thoại, vừa làm vừa hớn hở nói:
“Bảo bối đúng là tuyệt nhất, tai nghe xịn đúng khác, sau này anh đeo ra ngoài mọi người sẽ ghen tị chết mất.”
Điện thoại này là phần thưởng ba mẹ anh mua khi thi xong đại học, anh vẫn luôn muốn có một đôi tai nghe, nhưng ba mẹ không đồng ý mua cái đắt như vậy.
Lúc mua tôi cũng do dự lắm, hơn một triệu là khoản lớn với tôi, vậy là tiền dành dụm lại hao hụt đi một ít.
Nhưng quà thì phải mua cho đúng tâm ý, huống hồ trước giờ Trình Dịch cũng đối xử với tôi rất tốt, tôi có thể tranh thủ cuối tuần đi làm thêm, cộng thêm tiền học bổng năm ngoái sắp phát, cố gắng tiết kiệm thì cũng đủ dùng.
Ra khỏi ga, đi theo chỉ dẫn một lúc là tới cửa sân vận động.
Nhìn dòng người cầm đồ cổ vũ vừa đi vừa cười nói, tôi càng thêm háo hức, hối hả giục:
“Lấy vé ra đi, sắp tới giờ soát vé rồi đó.”
Dọc đường tôi hỏi mấy lần mà anh đều lảng đi bằng cách nói về tai nghe, càng gần tới nơi tôi càng nôn nóng muốn biết chỗ ngồi.
Nào ngờ mặt Trình Dịch chợt biến sắc, ấp úng mãi vẫn không lấy vé ra, lúc thì nói chưa cần vội vì đông người, lúc lại bảo khát nước muốn đi mua đồ uống.
Tóm lại là không chịu trả lời thẳng.
Nhìn người vào sân ngày một ít, show sắp bắt đầu, tôi gấp đến phát khóc, lúc này anh mới thú nhận:
“Anh không có vé.”
Tôi sững sờ, đầu óc trống rỗng, là sao?
Anh luống cuống giải thích:
“Là thế này Bảo bối ơi, anh bị lừa đó. Lần đầu mua vé chợ đen, thấy người ta bán rẻ hơn một chút nên mua, ai ngờ chờ mãi không thấy vé gửi tới.”
“Anh hỏi lại thì mới biết bây giờ đều là vé điện tử, mà trong tài khoản cũng không có, tìm lại thì phát hiện bị chặn rồi.”
Anh nhìn tôi, mắt rơm rớm, giọng đầy đáng thương.
Tôi nắm tay anh, gặng hỏi:
“Vậy anh báo công an chưa? Tiền thì sao?”
Anh hơi quay đi, vẻ mặt không tự nhiên:
“Anh đâu biết người ta là ai, hơn nữa lừa qua mạng thì báo công an cũng chẳng ích gì, anh cũng chỉ sợ em buồn nên mới giấu.”
“Hay là tụi mình đứng ngoài nghe cũng được, âm thanh cũng như nhau thôi.”
9
Tôi vội nói:
“Giờ chuyển khoản đều là tên thật rồi mà, không hữu ích cũng phải báo, lỡ nhiều người khác cũng bị lừa thì sao? Tiền người ta chắc cũng được lấy lại rồi, chỉ có anh là lo đủ thứ!”
Nói xong, mặc kệ anh cản, tôi báo công an.
Cảnh sát tới rất nhanh, kiên nhẫn hỏi, nhưng Trình Dịch càng thêm hoảng, trả lời lạc đề, mãi chẳng vô vấn đề.
Khi cảnh sát yêu cầu xem lịch sử chuyển khoản, anh mới hoàn toàn rối loạn.
Dưới ánh mắt của chúng tôi, anh mới nói thật:
“Anh chưa mua vé.”
Tôi đứng sững tại chỗ, khó trách sao từ nãy tới giờ không lấy vé ra được – hóa ra ngay từ đầu đã không mua!
Cảnh sát mắng anh một trận rồi rời đi.
Vừa đi khỏi, Trình Dịch liền trút giận:
“Sao tự dưng lại báo công an! Có gì đâu phải làm quá vậy, anh đã nói ở ngoài nghe là được mà!”
Tôi cười lạnh, hỏi:
“Tại sao anh lại lừa em?”
Anh vẫn hùng hồn:
“Còn không phải tại em mê cái concert này à, anh lấy đâu ra nhiều tiền vậy! Ngay từ đầu anh tính chỉ đứng ngoài nghe thôi, nghe cũng giống nhau, tội gì tốn tiền!”