Chương 7 - Câu Chuyện Về Tấm Vé Số May Mắn

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nói rồi , bà ta đột nhiên tự tát mình một cái, khóc lóc om sòm: "Ôi trời ơi, tao đã tạo cái nghiệp gì thế này , lại dạy dỗ mày thành ra đứa tham lam như thế! Lý Bảo Dung này trong sạch, chính trực suốt cả đời, chuyện này mà lộ ra thì hàng xóm láng giềng sẽ nghĩ về tôi thế nào!"

 

Nếu là trước đây, thấy dáng vẻ này của bà ta , tôi sẽ vừa khóc vừa phản kháng rồi thỏa hiệp.

 

Nhưng giờ đây, nhìn cái bộ mặt có đôi chút giống mình đó, tôi chỉ thấy ghê tởm.

 

Tôi vô thức quay đầu, trợn mắt.

 

Mẹ tôi thấy vậy thì sững lại , sau đó, bà ta càng thêm tức giận.

 

Tôi không thèm để ý đến họ, cúi xuống, đỡ bố tôi dậy: “Bố, chúng ta đi thôi."

 

Thấy tôi thái độ kiên quyết, chỉ lo thu dọn đồ đạc của bố trong túi để chuẩn bị xuất viện với vẻ mặt thản nhiên, bình tĩnh, mẹ tôi càng thêm sốt ruột. Bà ta quay sang buông lời ác ý với ba tôi - người vừa mới đứng dậy.

 

Bà ta nắm lấy khuỷu tay ba tôi , vẻ mặt đau khổ: "Ông Trì, ông nói gì đi chứ! Mau bảo con Lâm Lâm nó trả lại tiền đổi thưởng cho Tĩnh Tĩnh đi , họ mềm lòng rồi sẽ tha thứ cho Lâm Lâm mọi người vẫn là họ hàng của nhau . Còn về những khoản đã tiêu, sau này , chúng ta sẽ trả lại cả gốc lẫn lãi cho người ta !"

 

Bà ta càng nói càng kích động, cuối cùng vì quá căng thẳng mà gầm lên từng chữ một: "Trì Trung Hoa, ông không thể vì bản thân tham sống sợ c.h.ế.t mà dung túng con gái mình làm chuyện thất đức như vậy !"

 

Ba tôi vừa nghe , gương mặt vốn đã trắng bệch lại càng trắng thêm vài phần như một xác c.h.ế.t bị rút hết máu, ánh sáng trong mắt ông vụt tắt đi rõ rệt.

 

Ánh mắt ông bi thương tột độ, khoảnh khắc đó, sự bất lực, xấu hổ, tự trách, và tội lỗi lần lượt lướt qua.

 

Người đàn ông hiền lành, trung thực nhưng nhu nhược và lương thiện này đã bị mẹ tôi thao túng tâm lý cả đời.

 

Ông vốn vụng về trong ăn nói , không biết phải phản bác lý lẽ đanh thép của mẹ tôi như thế nào, lại không thể vì chuyện vé số mà trách mắng tôi .

 

Hiện tại người bệnh yếu ớt ấy chỉ có thể đứng đó, im lặng và bất lực như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

 

Tôi nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh, đẩy mạnh mẹ tôi - người đang chắn đường - ra .

 

"Cút ra !"

 

Nghe vậy , Lý Tĩnh hoảng sợ, lập tức xông lên với ý muốn chặn chúng tôi lại .

 

Giọng chị ta chói tai: "Trì Lâm hôm nay mày không ói tiền của tao ra , đừng hòng ai rời khỏi đây!"

 

Dì tôi cũng nhanh chóng đóng sầm cửa phòng lại .

 

Thấy vẻ mặt họ như muốn đ.á.n.h nhau , bố tôi lập tức vô thức che chắn trước tôi . Cơ thể ông yếu ớt, đứng không vững, nhưng vẫn ưỡn thẳng ngực, cố làm ra vẻ hung dữ, oai vệ.

 

Tôi giữ vững cơ thể bố. Trước khi Lý Tĩnh xông tới xé xác mình , tôi giơ tay lên rồi tát chị ta một cái.

 

Lý Tĩnh không ngờ tới chuyện đó nên loạng choạng suýt ngã.

 

Chị ta ôm lấy vết năm ngón tay in đỏ trên mặt, quay đầu nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin nổi.

 

Tôi đã sớm hiểu ra rằng sự nhẫn nhịn mù quáng sẽ không đổi lại được sự tôn trọng và cảm thông, mà chỉ khiến những kẻ ác ngày càng được nước lấn tới.

 

Tôi sẽ không nhịn nữa!

 

Nhìn ba người phụ nữ khắc nghiệt trong phòng như nhìn thấy ma, tôi vô cảm rút điện thoại ra , đưa sát vào mặt Lý Tĩnh.

 

"Không phải muốn báo cảnh sát sao ? Tôi đã gọi giúp chị rồi ."

 

"Có phải cô đã giật được bao lì xì đựng vé số và đổi thưởng không ? Số tiền là bao nhiêu?"

 

Trong phòng thẩm vấn của sở cảnh sát, một cảnh sát trẻ đang ghi chép biên bản, một cảnh sát lớn tuổi hơn khoanh tay trực tiếp đặt câu hỏi.

 

" Đúng , tám triệu tệ sau thuế." Tôi bình tĩnh trả lời.

 

Dì tôi vừa nghe xong, lập tức bật dậy chỉ thẳng vào mặt tôi gào lên đầy kích động: "Tao khinh! Cái đồ mặt dày mày, chỉ cần nhếch mép một cái là muốn nuốt chửng hai triệu tệ của nhà tao à ? Tao nói cho mày biết , ăn nói hàm hồ trước mặt cảnh sát là phải ngồi tù đấy! Tốt nhất là mày nên ngoan ngoãn nôn ra số tiền mà mình đã ăn cắp của người khác!"

 

Chị họ vội vàng kéo dì lại , nhưng lại chấp nhận ngay sự thật về việc đóng thuế.

 

Chị ta quay sang cảnh sát, vội vã giải thích: "Thưa cảnh sát, tấm vé số là do chồng tôi đích thân mua, dù có đóng thuế thì số tiền còn lại cũng phải thuộc về chúng tôi ! Tôi nể tình họ hàng, sẽ không tính toán chuyện đòi bồi thường tổn thất tinh thần gì nữa, tôi cũng có thể không truy cứu chi phí phẫu thuật của bố cô ta , nhưng với điều kiện là ngày mai, Trì Lâm phải chuyển tiền vào tài khoản của tôi !"

 

Vị cảnh sát ngước lên nhìn chị ta với ánh mắt có chút phức tạp, giọng điệu bình tĩnh nhưng dứt khoát: "Theo Luật Quản lý Xổ số , vé số không ghi danh, không khai báo mất, ai nắm giữ và hoàn tất việc đổi thưởng thì tiền thưởng thuộc về người đó, không cần thẩm tra xem người giữ có phải là người mua trên thực tế hay không ."

 

Chị họ nhíu mày một cách cảnh giác: "Ý ông là sao ?"

 

"Các người rải bao lì xì trong đám cưới là hành vi tự nguyện tặng quà. Khi lì xì được tung ra , quyền sở hữu vé số bên trong đã được chuyển giao cho người nhặt được ."

 

Cảnh sát Trương xòe tay, tuyên bố kết luận cuối cùng: "Nói một cách đơn giản, về bản chất, bao lì xì vé số được phát trong đám cưới không khác các bao lì xì khác. Về mặt pháp lý, tấm vé số này hoàn toàn thuộc về cô Trì Lâm."

 

"Không thể nào!"

 

"Thật vô lý!"

 

Nghe vậy , sắc mặt chị họ và dì tôi lập tức tái mét, họ đồng thanh phản bác.

 

Vẻ mặt chị họ kiểu không thể tin nổi, môi chị ta gần như bị c.ắ.n đến bật máu, cố gắng giãy giụa trong tuyệt vọng: "Thưa cảnh sát, có phải ông nhầm rồi không ? Không thể là như vậy ..."

 

Tông giọng cảnh sát trầm xuống: "Việc có hợp lý hay không không phải do cô hay tôi quyết định mà do pháp luật quy định, không có ngoại lệ."

 

 

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)