Chương 2 - Câu Chuyện Về Những Trái Tim Đổ Vỡ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

Đột nhiên, điện thoại Bác Ngọc đổ chuông.

Là số lạ. Bình thường anh sẽ không nghe, nhưng hôm nay không hiểu sao lại nhấn nút nhận cuộc gọi.

“A lô.”

Giọng anh có phần run rẩy, ngón tay siết chặt điện thoại.

“Bác Ngọc, là tôi – Lâm Mộc.”

Tiếng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia khiến cơn giận trong anh bùng lên, giọng cũng lớn hẳn.

“Lâm Mộc, em làm vậy thấy vui lắm à?!”

“Người lớn rồi còn chơi cái trò bỏ nhà đi, bao giờ em mới trưởng thành nổi? Vi Vi gọi điện khuyên em còn bị em làm cho khóc kìa.”

“Em cứ như thế này, lấy chồng kiểu gì? Hở ra là bỏ đi, trẻ con vừa thôi!”

Bác Ngọc thở mạnh, vừa định nói thêm thì bên kia lên tiếng:

“Xin lỗi.”

Anh khẽ nhếch môi, còn chưa kịp đáp thì giọng cô lại vang lên tiếp:

“Vậy thì khỏi cưới nữa. Váy cưới tôi đã cắt, nhẫn cũng ném rồi. Bác Ngọc, chúng ta chia tay đi.”

“Em nói gì?!”

“Anh đừng quá đáng. Tôi đã đồng ý cưới, giờ nói chia tay là chia tay?”

“Không chia tay thì tôi cũng sẽ không về đâu. Vậy cứ để Kiều Vi mãi mãi làm tình nhân đi, anh nỡ không?”

Vì tay lỡ bấm nhầm, điện thoại đang bật loa ngoài.

Kiều Vi nghe thấy tất cả.

Gương mặt cô ta biến sắc, vặn vẹo vì tức giận, nhưng vẫn cố nhịn không bùng nổ.

“Lâm Mộc, sao cậu có thể nói như vậy? Tớ và Bác Ngọc chẳng có gì cả, cậu nghĩ quá rồi.”

Tiếng cười nhạt của Lâm Mộc vang lên bên kia điện thoại.

Bác Ngọc đỏ bừng mặt vì xấu hổ và giận dữ.

“Được! Lâm Mộc, chia thì chia. Không về nữa thì đừng bao giờ quay lại!”

“Vi Vi chưa bao giờ giống em – đa nghi, ương bướng, hở một chút là khiến người khác phải lo lắng.”

“Tôi cho em thời gian bình tĩnh lại, nghĩ—”

Chưa nói hết câu, đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút tút lạnh lùng.

Như đang chế nhạo sự ảo tưởng tự tin của anh.

Anh gọi lại

Không kết nối được nữa.

Bác Ngọc ngồi thụp xuống ghế sofa, hơi thở dồn dập.

Kiều Vi dịu giọng an ủi:

“A Ngọc, đừng tức đến hại người. Lâm Mộc dám làm như thế, cũng là do anh chiều cô ta quá, nên mới sinh hư.”

Ánh mắt Bác Ngọc lóe lên tia lạnh, bật ra một tiếng cười khẩy.

“Nếu năm đó em không từ chối, tôi đã chẳng nhận lời cô ấy. Bao nhiêu năm nay, chẳng phải em luôn khuyên tôi đối xử tốt với cô ta sao?”

Nói xong không thèm để ý sắc mặt Kiều Vi nữa, anh đứng dậy đi ra cửa.

“Lát nữa nhớ đóng cửa giùm. Tôi có việc phải ra ngoài.”

Kiều Vi mím môi, gương mặt đầy tức tối và không cam lòng.

— A Ngọc, trông chẳng giống người muốn chia tay Lâm Mộc chút nào.

7

Muốn tìm một người như Lâm Mộc, với Bác Ngọc mà nói chẳng khó chút nào.

Chỉ là những ngày qua anh không làm gì cả — vì không muốn.

Vậy nên khi mẹ tôi nói có một người đàn ông đứng trước cửa khá lâu

tôi cũng không quá bất ngờ.

Bao năm nay, mẹ chỉ biết tôi có bạn trai

nhưng chưa từng gặp mặt

thậm chí còn từng nghĩ tôi bịa chuyện để né mấy cuộc xem mắt.

Bác Ngọc dáng người cao ráo, gương mặt tuấn tú

áo khoác đen được may đo vừa vặn, từng cử chỉ đều thu hút ánh nhìn.

Tôi nghĩ chỉ cần nói vài câu là đuổi được đi

nên cứ mặc đồ ở nhà, chân đi dép lê bước ra.

Chúng tôi xưa nay vẫn vậy — sống chung một chỗ, chẳng hề xứng đôi chút nào.

Còn Kiều Vi…

lúc nào cũng trau chuốt, nói năng nhỏ nhẹ.

Tôi từng bị cô ta dìm đến mức mất hết tự tin, cảm thấy tự ti đến tận cùng.

Nhưng giờ nhìn lại

Kiều Vi cũng chỉ đến thế mà thôi.

Bác Ngọc cau mày nhìn tôi:

“Đây là nhà em à? Vậy cho anh vào chào hỏi chút đi.”

Tôi đưa tay chặn lại:

“Không cần đâu. Trước đây không có, sau này cũng chẳng cần.”

Sắc mặt anh ta trầm xuống, giọng cũng lạnh hẳn:

“Lâm Mộc, anh tự đến đây rồi, em cũng nên biết điều một chút. Về nhà thu dọn đồ đạc đi.”

“Tôi nói chia tay là thật. Đây mới là nhà của tôi. Anh đi đi, đừng quay lại nữa.”

Đôi mắt sâu hoắm của Bác Ngọc nhìn tôi, môi nhếch lên thành nụ cười giễu cợt:

“Trước đây anh có thế nào em cũng không đòi chia tay. Giờ tìm được chỗ mới rồi à? Là ai?”

“Lâm Mộc, mấy năm nay anh cơm bưng nước rót cho em, mà giờ em dám chơi trò này với anh?”

Tôi không nhịn được nữa, giơ tay tát.

“Chát!”

“Bác Ngọc, đừng nghĩ ai cũng như Kiều Vi. Hai người bẩn thỉu thế nào thì tự biết, đừng kéo tôi xuống cùng.”

“Mấy năm qua có lúc nào tôi không xoay quanh anh? Lương tâm anh bị chó tha rồi à!”

Bác Ngọc bị đánh đỏ cả một bên má, giận đến mất hết lý trí:

“Kiều Vi ít nhất còn dám làm dám chịu, không như em!”

Tôi nhướng mày, cười lạnh:

“Ồ, vậy để cô ta ly hôn đi. Hai người khỏi cần lén lút nữa.”

“Ngày nào cũng lén lén lút lút, không thấy ghê tởm à? Tôi nhìn phát khiếp.”

“Cô!”

“Lâm Mộc, đây mới là bộ mặt thật của em đấy à? Bao năm nay giả vờ dịu dàng làm gì chứ.”

“Hừ, trách anh mù mắt. Cút!”

Tôi dùng hết sức đẩy mạnh anh ta ra ngoài, đóng sập cửa.

Quay lưng trở vào nhà.

8

Bác Ngọc không ngờ lần này Lâm Mộc lại nghiêm túc đến thế

thậm chí còn tát anh một cái giữa ban ngày ban mặt.

Anh đen mặt quay về nhà

nhưng vừa mở cửa đã thấy Kiều Vi vẫn còn ở đó.

“Sao em vẫn chưa về?”

“Em đợi anh. A Ngọc… mặt anh sao thế kia?”

Kiều Vi tiến lại gần, đưa tay chạm nhẹ vào má sưng đỏ của anh

Bác Ngọc vội né, giơ tay che lại.

Anh cảm thấy mất mặt, liền đánh trống lảng:

“Không sao. Anh đưa em về nhé, khuya rồi.”

Kiều Vi đoán ra là do Lâm Mộc gây ra

nhưng không dám gặng hỏi quá.

“A Ngọc, em… tối nay em có thể ở lại không?”

“Nhà chỉ có một mình, yên tĩnh đến đáng sợ.”

“Vả lại… em định ly hôn rồi.”

Kiều Vi nhìn Bác Ngọc đầy mong chờ, hy vọng anh có thể cho cô một chút niềm tin.

Bác Ngọc thoáng bất ngờ, rồi bắt đầu khuyên nhủ:

“Sao lại đột ngột muốn ly hôn? Chẳng phải bây giờ đang tốt sao?”

“Không tốt chút nào.”

“A Ngọc, em muốn được đường đường chính chính ở bên anh.

Chúng ta yêu nhau, lẽ ra phải bên nhau đến già.”

“Em sẽ sinh con cho anh, ba người chúng ta sống hạnh phúc. Em sẽ là người vợ tốt, chăm lo cho anh và con thật chu đáo.”

“À đúng rồi, còn bố mẹ anh nữa, em cũng sẽ chăm sóc cẩn thận.”

Gương mặt Kiều Vi lộ vẻ thẹn thùng, giống hệt thời hai người còn yêu nhau ở đại học

khiến Bác Ngọc có phần xao động.

Nhưng khoảnh khắc vừa định hôn

trong đầu anh lại hiện lên gương mặt của Lâm Mộc.

Những điều Kiều Vi vừa nói, trừ chuyện có con

thì Lâm Mộc đều đã làm được.

Cô chăm sóc căn nhà này

chăm sóc anh

chăm sóc cả bố mẹ anh.

Ba bữa một ngày, không sót việc gì.

Lâm Mộc sống rất có nguyên tắc và nghi thức —

ngày lễ, sinh nhật, chưa từng quên.

Ngay cả bố mẹ anh cũng rất quý cô

liên tục thúc giục anh sớm cưới.

Không biết từ khi nào

Lâm Mộc đã trở thành một phần cuộc sống của anh

từng chi tiết nhỏ đều có dấu ấn của cô.

Giờ không có cô, đến cả việc phối đồ anh cũng không làm nổi.

Như thể — một “đứa bé khổng lồ” chẳng biết tự lo cho bản thân.

Cơn đau rát trên mặt lại khiến anh nhớ đến sự tuyệt tình của Lâm Mộc.

Bác Ngọc như trút giận, cúi xuống hôn mạnh lấy Kiều Vi.

9

Tôi và Bác Ngọc chia tay trong căng thẳng.

Mẹ tôi cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi:

“Muội Muội, thằng đó là cái đứa cậu bạn trai không dám dẫn về nhà mà con hay nói đấy à?”

Câu nói ấy khiến tôi bật cười.

“Phải rồi mẹ, nhưng giờ là bạn trai cũ rồi, sau này cũng khỏi gặp.”

“Ồ, vậy thì tốt. Đã là quá khứ thì đừng để nó quay lại nữa. Lần sau mà thấy nó lảng vảng trước cửa, mẹ cầm chổi quét ra luôn.”

Tôi không nhịn được cười khúc khích.

Mẹ xoa đầu tôi dịu dàng an ủi:

“Con gái à, phải thế chứ. Cười nhiều vào, thì cuộc sống mới sáng lên được.”

“Không hợp thì đổi người khác, không thì mẹ nuôi con. Bạn trai là để khiến mình vui, không phải để làm khổ mình.”

“Không vui thì bỏ đi cho khỏe.”

Tôi gật đầu như được tiếp thêm sức mạnh, ôm chầm lấy mẹ, rồi cuối cùng cũng bật khóc.

“Dạ mẹ… từ giờ con sẽ thương lấy chính mình nhiều hơn.”

“Nhưng nhớ đấy nhé, đã nói là không được ép con đi xem mắt nữa, nuôi con cả đời rồi đấy.”

“Con bé này, còn giăng bẫy mẹ cơ à?”

Mẹ vừa cưng chiều gõ nhẹ lên trán tôi, vừa ôm tôi chặt hơn nữa.

“Ừ, con vui là được, mẹ ủng hộ con hết lòng.”

Tối hôm đó, trước khi đi ngủ.

Tôi lấy ra những quyển nhật ký mình viết trong vài năm qua.

Từng trang, từng quyển

chữ nào cũng đầy ắp những buồn vui hỉ nộ về Bác Ngọc.

Thật đúng là… chua chát.

Bỗng điện thoại đổ chuông liên tục, tôi nghiêng người cầm lên xem thử.

Là tin nhắn từ Kiều Vi:

【Cậu có biết tại sao anh ấy thích hoa hồng không? Đó là loài hoa định tình của bọn tôi.】

【Hình xăm trước ngực tôi, cũng là do anh ấy khóc lóc năn nỉ tôi xăm trước khi chia tay.】

【Ngay cả 1.999 đóa hoa hồng mà anh ấy dùng để cầu hôn cậu… cũng là loài tôi thích nhất.】

【Lâm Mộc, cậu mãi mãi không thắng được tôi.】

Cảm giác móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay

thì ra, hơn một nghìn ngày đêm tôi từng vun vén bằng cả tấm lòng —

chẳng qua chỉ là mảnh vụn trong cuộc tình mờ ám của một đôi cặn bã.

Tôi nén cơn đau nhói trong ngực, nhắn lại:

【Thứ tôi đã vứt đi, cậu nhặt lại thì nó vẫn là rác. Còn cậu… cũng chẳng khác gì.】

Tin nhắn vừa gửi, tôi lập tức chặn luôn cô ta.

Rồi cầm bút, viết vào cuốn sổ trước mặt:

“Theo gió mà tan, không nhớ chuyện xưa.

Đồ bị vứt chẳng đáng tiếc

kẻ vô tình, cũng chẳng có gì đáng lưu tâm.”

Ngày 22 tháng 11 năm 2021.

Lòng: Bình yên.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)