Chương 8 - Câu Chuyện Tình Yêu Của Người Giúp Việc
8
“Người ta bảo… rượu vào gan to… anh…”
Chưa nói dứt câu, cả người anh đổ ập vào lòng tôi.
Tôi vừa định đỡ anh về phòng thì anh đột nhiên mở mắt ra, “chụt” một cái hôn lên mặt tôi.
Rồi lại lăn ra ngất tiếp.
Tôi cứng đờ tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng cũng khó khăn lắm mới đỡ được anh lên giường.
Nửa quỳ giữa hai chân anh, tôi nhìn gương mặt ửng đỏ kia thật lâu.
Cuối cùng cúi xuống ghé sát tai anh thì thầm:
“Thiếu gia, đừng giả vờ nữa, em biết trong chai đó là nước lọc.”
Cố Tuần lập tức mở choàng mắt, toàn thân đỏ rực:
“Anh… anh… anh…”
Anh “anh” một hồi mà không nói ra được câu nào.
Tôi cúi xuống, sát gần mặt anh:
“Thiếu gia muốn thử không?”
“Thử… thử cái gì?”
“Cái video hướng dẫn mà anh xem lúc nửa đêm hôm kia đó…”
Một phút sau, tôi và Cố Tuần đã đổi vị trí. Anh ngồi vắt ngang đùi tôi, ngón tay run run cởi từng chiếc nút áo sơ mi.
“Tiểu Hứa, anh… là lần đầu… anh không rành lắm…”
Anh vừa nói vừa rưng rưng nước mắt, nhưng tay thì không hề ngừng lại.
Tôi hơi đỏ mặt, cố giữ bình tĩnh:
“Không sao… tụi mình từ từ luyện tập…”
Ba giờ sáng, nước mắt Cố Tuần vẫn rơi lã chã, nhưng động tác thì càng lúc càng thuần thục.
Tôi nắm chặt ga giường, định ngồi dậy ôm anh một cái thì bị anh mạnh tay đè xuống.
Anh ôm lấy sau đầu tôi, vừa khóc vừa cúi xuống hôn.
Không biết bao lâu trôi qua toàn thân tôi nóng bừng, khó nhọc rặn ra mấy chữ từ môi:
“Tại… sao… cứ gọi em… là Tiểu Hứa…”
Anh thở dốc, chống người dậy, nước mắt còn vương trên hàng mi:
“Em quên rồi à? Lần đầu gặp nhau…”
“Anh hỏi em có phải tên là Hứa Trí không… em bảo không muốn mang họ Hứa, muốn đổi sang họ Từ. Từ trong ‘Từ Duệ Trí’, là vị đại gia giàu nhất thành phố S đó… Nên anh cứ gọi em là Tiểu Hứa mãi…”
Phải rồi… lần đầu gặp anh, tôi đang định nhảy sông.
Cố Tuần lúc đó ngồi gác cằm lên lan can, vừa gặm kem vừa nói:
“Đàn anh à, đừng nghĩ quẩn, chẳng qua là khởi nghiệp thất bại thôi mà. Theo anh đi, đảm bảo có ăn có uống!”
Hôm sau tỉnh dậy, đã là ba giờ chiều.
Tôi chống cái lưng đau ê ẩm ngồi dậy, phát hiện chiếc giường bên cạnh đã trống trơn.
Lần theo mùi thơm vào bếp, Cố Tuần đang đeo tạp dề SpongeBob, luống cuống chiên trứng.
Trong chảo, ba thứ đen sì không rõ là gì đang bốc khói nghi ngút.
“Thiếu gia…” tôi cất giọng khàn khàn.
Anh cầm cái xẻng đảo loạn trong chảo:
“Em ngủ thêm chút đi, bữa sáng sắp xong rồi!”
Thiếu gia à, chi bằng đừng trưởng thành nữa.
Trưởng thành thêm chút nữa là thành Tam A Ca rồi.
Tôi vừa cầm lấy xẻng định dọn đống hỗn độn thì anh bất ngờ ôm eo tôi từ phía sau.
Nhân lúc tôi quay đầu lại thì “chụt” thêm cái nữa lên mặt.
Tôi đỏ cả vành tai:
“Để em làm đi, anh đi nghỉ chút.”
Cố Tuần mặt dày đáp:
“Không được! Tối qua anh hành em quá mà, anh gọi đầu bếp tới rồi!”
Từ sau lần “khai trai”, mấy câu thế này anh nói mặt không biến sắc, tim không đập loạn.
Những ngày sau đó, Cố Tuần đêm nào cũng kéo tôi nghiên cứu “tư thế mới”.
Về sau tôi chịu hết nổi, xóa luôn 100G tư liệu trong ổ đĩa đám mây của anh.
Thế là… anh lại khóc.
Cả buổi sáng anh ấy không chịu nói chuyện với tôi. Tôi ngồi xem SpongeBob với anh ba tiếng đồng hồ cũng chẳng dỗ được.
Nhưng đến tối, anh vẫn như thường lệ lặng lẽ vòng tay ôm eo tôi từ phía sau, cằm tựa lên vai tôi mà không nói một lời.
Tôi im lặng kéo tay anh ấy áp sát hơn vào eo. Trời lạnh rồi, lò sưởi di động thì tội gì không dùng.
Một tháng sau, nhà họ Cố bỗng “hồi sinh” không hề báo trước.
Y như cái cách họ tuyên bố phá sản trước đó, vội vã và chóng vánh.
Khi tôi cùng Cố Tuần trở lại biệt thự, theo bản năng tôi định bước về phòng ngủ đôi của mình. Anh đột nhiên bế thốc tôi lên:
“Đừng nhìn nữa, phòng em sửa thành phòng game rồi.”
Anh ôm tôi đi thẳng lên lầu, vui vẻ đá tung cửa phòng chính: “Từ nay ngủ ở đây nha!”
Đúng lúc đó, điện thoại chơi game của Cố Tuần mà anh để ở chỗ tôi chợt sáng màn hình.
【Mami: Con trai cưng? Tán được người ta chưa? Mami có thể về nước rồi chứ?】
Cố Tuần quýnh quáng giật điện thoại lại: “Tiểu Hứa, nghe anh giải thích đã!”
Đồng thời, điện thoại của tôi cũng rung lên:
【Lâm Dao: Sư huynh, cậu với đàn em kia thành đôi chưa vậy? Chiêu khích tướng lần trước của tớ có hiệu quả không? Nhóm fan CP tụi tớ sắp sốt ruột lắm rồi】
Tôi cầm hai cái điện thoại trong tay, ho nhẹ một tiếng để lấy lại bình tĩnh.
Cố Tuần đột nhiên bật cười khẽ: “Ha, Tiểu Hứa… ra em cũng chơi anh hả.”
Tôi quay mặt đi: “Em chơi anh một lần, anh chơi em một lần, huề nhau.”
Anh dụi mặt vào má tôi, tay thành thạo luồn vào áo tôi: “Không được, còn phải tính lãi nữa. Tối nay mười ba lần.”
“…”
Sớm biết vậy hồi đó nên chết luôn trong sông cho xong.