Chương 3 - Câu Chuyện Tình Yêu Của Người Giúp Việc
3
Một tay bịt mắt, tay kia thì nắm chặt vạt áo tôi: “Tiểu Hứa, cậu vẫn ở đó chứ?”
Tôi mặt không cảm xúc đi bên cạnh: “Tiểu Hứa không có đây, chỉ có Tiểu Hứa thôi.”
Đúng lúc này, một NPC bên cạnh đột ngột giơ búa đập mạnh xuống bàn.
Cố Tuần giật mình nhảy dựng lên, đột nhiên như phát điên vác tôi lên vai, chạy bán sống bán chết.
Tôi: “???”
Cậu ấy vừa chạy vừa khóc như sắp chết: “Tiểu Hứa không có! Nhưng Tiểu Hứa nhất định phải sống mà ra khỏi đây!”
Bình thường vặn nắp chai còn không nổi, vậy mà bây giờ vác được cả tôi.
Tôi bị cậu ấy xóc đến choáng cả đầu: “Ờm… cậu chủ…”
Cậu ấy càng chạy nhanh hơn: “Đừng hòng! Nếu thả cậu xuống thì cậu lại kéo tôi quay lại mất!”
“Tôi thực ra…”
“Tôi không nghe, không nghe!! Rùa niệm kinh!!”
Tôi không nhịn được mà nhéo vai cậu ấy một cái: “…Cậu chạy sai hướng rồi.”
Cố Tuần thắng gấp một phát, suýt nữa hất tôi bay khỏi vai.
Thấy cậu ấy sắp lật ngược ra sau, tôi lập tức bịt mắt cậu lại.
Sau đó ra hiệu với mấy NPC xung quanh, bọn họ hiểu ý, đồng loạt lùi lại mấy bước.
“Cậu chủ,” tôi ghé sát tai cậu ấy, hạ giọng, “Giờ cứ đi thẳng 20 bước rồi rẽ trái là ra được rồi.”
Cảm nhận được lông mi cậu ấy run bần bật trong lòng bàn tay tôi, tôi bồi thêm một câu:
“Tôi đếm đến ba, một, hai–”
Còn chưa kịp đếm đến ba, cậu ấy đã vác tôi chạy vèo ra ngoài.
Cuối cùng cũng tới cửa thoát, nhưng Cố Tuần cứ đứng đơ ra đó như bị đóng đinh tại chỗ, chưa chịu thả tôi xuống.
Bác tài xế vỗ tay rần rần: “Cậu chủ lớn rồi! Đã biết vác người rồi nha!”
Cố Tuần lúc này mới sực nhớ phải thả tôi xuống.
Kết quả là chân mềm nhũn, đè thẳng lên tôi ngã cái “rầm”.
Chiếc kính tôi đeo cuối cùng cũng không chịu nổi, “cạch” một cái rơi xuống đất.
Cậu ấy mở to mắt nhìn tôi, ngay khoảnh khắc tiếp đất còn cố trượt gối ra đỡ lấy eo tôi bằng cả hai tay.
Còn tôi thì trong một tư thế cực kỳ kỳ quái, lại vòng tay ôm cổ cậu ấy.
Cố Tuần nhìn chằm chằm tôi, đột nhiên bật cười: “Tiểu Hứa, không đeo kính trông cậu đẹp hơn đấy!”
“Tôi thấy cậu chủ còn đẹp hơn.”
Tôi đỡ lấy vai cậu ấy đứng dậy, tiện tay lật sang trang tiếp theo trong kế hoạch: “Tiếp theo, trải nghiệm tháp rơi tự do.”
Cố Tuần nhảy dựng lên: “Tiểu Hứa! Tôi vừa khen cậu xong mà! Sao cậu còn hành tôi tiếp?!”
Tôi nhặt cặp kính dưới đất, ném thẳng vào thùng rác: “Tôi cũng khen cậu chủ rồi mà, huề nhau.”
Cậu ấy trố mắt nhìn hành động của tôi: “Vì muốn hành tôi mà đến kính cũng bỏ luôn? Cậu còn nhìn rõ được không đấy?”
Tôi theo thói quen giơ tay gẩy nhẹ lên sống mũi–dù chẳng còn kính–bình tĩnh nói: “Thấy rõ. Tôi có đeo kính cận đâu.”
“Vậy bình thường đeo kính làm gì?”
Tôi thản nhiên nhìn vào ánh mắt nghi ngờ của cậu ấy: “Để… trông cho trí thức.”
Khóe miệng Cố Tuần giật giật: “Vậy sao giờ không cần trí thức nữa à?”
Tôi liếc về phía nhóm nữ sinh cách đó không xa đang che miệng cười thầm:
“Tại nãy bị cậu chủ dắt đi mất mặt luôn rồi, trí thức không trụ nổi nữa.”
Cố Tuần: “……”
Sau một chuỗi huấn luyện khắc nghiệt–mà người bị hành có vẻ là tôi– Cuối cùng, Cố Tuần cũng hoàn thành tất cả các trò.
Ba giờ chiều, chúng tôi “tình cờ” gặp được nữ thần trong lòng cậu ấy, chị khóa trên — Lâm Dao — tại một quán bánh ngọt.
Cố Tuần ngồi đối diện Lâm Dao, nghiêm túc đọc y nguyên lời mở đầu tôi dạy.
Đúng lúc đó, một nữ giúp việc mới ôm chai nước suối tiến lại gần: “Anh trai ơi, giúp em mở nắp chai được không ạ?”
Cô ấy là người mới, Cố Tuần chưa từng gặp, ngơ ngác hỏi lại: “Em không tự mở được à?”
Tôi lập tức nhắc trong tai nghe: “Cậu chủ, đây là tình huống tôi dàn dựng sẵn, để cậu thể hiện sự nam tính và phong độ trước mặt cô Lâm.”
Cố Tuần che miệng thì thào: “Vậy sao không để một bạn nam đến? Nhỡ chị ấy hiểu lầm thì sao?”
“Vậy cậu từ chối cô ấy, rồi giúp cô Lâm mở nắp hộp của chị ấy.”
“Cậu chắc không? Trước mặt chị ấy chỉ có hộp đào vàng thôi đó.”
“…..”
Tôi quay sang vỗ vai bác tài: “Bác đi đi.”
Bác tài nhả cây tăm đang ngậm, cầm chai nước bước lại.
Một phút sau, Cố Tuần vẫn không mở nổi.
Bác tài đứng cạnh gãi đầu đến sắp hói.
Tôi bấm micro, thấp giọng: “Chẳng phải tôi đã bảo bác vặn lỏng nửa vòng trước rồi mới đưa sao?”
Bác trả lời đầy tự hào: “Cậu bảo thể hiện sự nam tính mà? Tôi thấy cậu chủ lúc nãy vác cậu chạy nhanh thế, nên muốn tăng độ khó. Tôi còn quẹt một lớp keo lên nắp nữa. Nếu cậu ấy vẫn mở được, thì cô
Lâm chắc chắn sẽ xoay một vòng tại chỗ rồi yêu luôn!”
“…Bác có nghĩ đến khả năng: một là cậu ấy không mở nổi, hai là cô Lâm vốn không hề biết có lớp keo đó không?”