Chương 3 - Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Nữ Phụ Đam Mỹ
Chương 4
Hơn hai mươi lãnh đạo ngồi ngay ngắn như tượng, không ai dám thở mạnh.
Ở vị trí chủ tọa bàn họp, Cố Yến Lễ lật tài liệu với gương mặt vô cảm, khí tràng lạnh lẽo, không giận mà vẫn khiến người khác phải dè chừng.
Điều kiện tiên quyết là… đừng ai nhìn vào bàn tay giấu dưới gầm bàn của anh , bàn tay ấy lúc này đang đan chặt mười ngón, siết lấy tay tôi không buông.
Tôi bị ép ngồi trên chiếc ghế kê thêm cạnh Cố Yến Lễ, với vai trò chẳng khác gì linh vật trấn tà.
“Về thương vụ sáp nhập ở nước ngoài trong quý tới…”
Giọng Cố Yến Lễ lạnh nhạt.
Vừa nói , anh vừa theo bản năng bóp nhẹ ngón tay tôi .
Dường như chỉ khi xác nhận tôi vẫn ở đó, anh mới giữ được chút tỉnh táo còn sót lại .
Bên dưới , đám lãnh đạo nhìn nhau , ánh mắt liên tục liếc qua liếc lại giữa tôi và Cố Yến Lễ.
Chắc ai nấy đều đang nghĩ: Cố tổng cưng vợ dữ vậy sao ? Họp mà cũng phải nắm tay? Đây là trào lưu ân ái mới của giới hào môn à ?
Ngay lúc tôi tưởng hôm nay có thể bình an trôi qua thì…
Cơ thể Cố Yến Lễ đột ngột cứng đờ.
Bàn tay đang nắm tôi siết mạnh một cái, đau đến mức tôi suýt bật tiếng.
Mồ hôi lạnh trên trán anh tuôn ra , sắc mặt lập tức trắng bệch như giấy.
“Sao vậy ?”
Tôi ghé sát, hạ giọng hỏi, trong lòng dâng lên cảm giác đại sự không ổn .
Đồng t.ử Cố Yến Lễ chấn động dữ dội, như thể vừa nhìn thấy ngày tận thế.
Anh run rẩy giơ điện thoại lên, đưa cho tôi xem.
Trên màn hình là giao diện ghi chú, nhưng thứ anh thật sự muốn tôi nhìn là nhiệm vụ hệ thống đang nổ tung trong đầu anh .
Anh mấp máy môi, ra dấu cho tôi đọc những chữ trên màn hình:
“Hệ thống ban hành nhiệm vụ trừng phạt.”
Tôi nhìn kỹ, trên điện thoại Cố Yến Lễ đang gõ cực nhanh một dòng chữ:
【Phát hiện ký chủ ác ý trục xuất nam phụ then chốt Kevin, kích hoạt cơ chế trừng phạt cấp một!】
【Nhiệm vụ cưỡng chế: Trước 20:00 tối nay, bắt buộc hoàn thành tương tác vật lộn trong phòng tắm với đội trưởng bảo vệ thân cận.】
【Trừng phạt khi thất bại: Công khai thực hiện một màn tương tác táo bạo với bảo vệ, đồng thời cưỡng chế livestream suốt một giờ.】
Theo ánh mắt tuyệt vọng của Cố Yến Lễ, tôi quay sang nhìn đội trưởng bảo vệ đang đứng trước cửa phòng họp.
Đó là một gã đàn ông cao một mét chín lăm, toàn thân đầy cơ bắp cánh tay còn to hơn cả đùi Cố Yến Lễ.
Mặt mày bặm trợn, râu quai nón, trông như có thể đ.ấ.m c.h.ế.t một con bò bằng một quyền.
Cố Yến Lễ nhìn người đó, yết hầu lăn lên lăn xuống khó nhọc.
“Ọe…”
Anh không nhịn được , nôn khan một tiếng ngay tại chỗ.
Cả phòng họp c.h.ế.t lặng.
Vị lãnh đạo đang báo cáo công việc sợ đến mức đ.á.n.h rơi cả cây bút:
“Cố… Cố tổng? Là vì phương án của tôi tệ quá hay sao ?”
Cố Yến Lễ lúc này không còn tâm trí giữ hình tượng nữa.
Anh quay sang tôi , hốc mắt đỏ lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi , giọng mang theo một chút nức nở:
“Vợ.”
“Tối nay… anh phải tắm.”
“Em bắt buộc phải vào phòng tắm cùng anh .”
“Nếu em không vào , anh sẽ bị con hắc tinh tinh đó…”
Tôi nhìn bộ dạng sắp vỡ vụn của anh , lại liếc sang cửa phòng họp, nơi đội trưởng bảo vệ đang vô tư ngoáy mũi.
Không chỉ Cố Yến Lễ muốn nôn.
Mà tôi cũng muốn nôn.
Cái hệ thống c.h.ế.t tiệt này , khẩu vị có phải nặng quá rồi không ?
…
Nhờ sự nhẫn nhịn trong phòng tắm tối hôm đó giới hạn chịu đựng của Cố Yến Lễ cuối cùng cũng được giữ vững.
Dĩ nhiên, quá trình thì chẳng hề đẹp đẽ gì.
Bạn thử tưởng tượng xem?
Vị Cố tổng tung hoành thương trường, lúc này lại mặc một chiếc quần bãi biển in hình SpongeBob, co người ở góc trong cùng của bồn tắm.
Một tay cầm vòi sen, tắm kiểu chiến đấu với tốc độ gấp ba, tay kia thì sống c.h.ế.t kéo c.h.ặ.t t.a.y tôi không buông.
Còn tôi , ngồi trên nắp bồn cầu, tay cầm một cuốn tạp chí tài chính, miệng còn phải hướng ra ngoài cửa, gào lên với đội trưởng bảo vệ đang liên tục định đạp cửa xông vào :
“CÚT! Cố tổng đang kỳ cọ! Không cần anh giúp!”
Bên ngoài cửa, gã đàn ông cao một mét chín ấy ấm ức như đứa trẻ hai trăm cân:
“ Nhưng thưa phu nhân… hệ thống… không , ý tôi là đạo đức nghề nghiệp nói rằng, trên lưng Cố tổng có một mảng da c.h.ế.t, tôi bắt buộc phải giúp anh ấy chà đi …”
Da c.h.ế.t cái con khỉ.
Cuối cùng, tôi lấy lý do xâm phạm quyền riêng tư của sếp, ngay trong đêm đày anh ta sang chi nhánh châu Phi đào mỏ.
Tuy rằng đêm đó Cố Yến Lễ sợ đến mức suýt c.h.ế.t đuối ngay trong bồn tắm.
Nhưng tin tốt là: chỉ cần tôi nắm tay anh , mọi nhiệm vụ cưỡng chế của hệ thống đều mất hiệu lực.
Tin xấu là: anh càng bám lấy tôi chặt hơn nữa
“Lâm Tuế Tuế, cái cà vạt này có phải quá chói không ?”
Trong phòng thay đồ ở nhà cũ họ Cố, Cố Yến Lễ đứng trước gương, mặt mày xanh mét.
Anh chỉ vào chiếc cà vạt đỏ sậm, tay run run:
“Màu này … hệ thống nói là đỏ dụ hoặc.”
“Mặc vào , đối tượng nhiệm vụ tối nay sẽ tăng độ hảo cảm với anh thêm 50 điểm.”
Nói xong, anh như chạm phải đồ nóng, quăng chiếc cà vạt xuống đất, còn bước lên giẫm thêm hai cái:
“Đốt đi ! Lấy cho anh cái màu đen! Cái nào xấu nhất ấy !”
Tối nay là tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của Cố lão gia.
Cũng là đại cảnh siêu nổi tiếng trong nguyên tác 【Yến tiệc hào môn: Tu la tràng】.
Theo kịch bản, bốn nhân vật chủ chốt của giới Bắc Kinh sẽ tề tựu đông đủ.
Đây không chỉ là màn bẽ mặt của Cố Yến Lễ, mà còn là khởi đầu cho việc anh bị các đại lão biến thành chim trong lồng.
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt đang tự quấn mình kín mít, thậm chí hận không thể mặc thêm áo chống đạn bên trong mà thở dài.
“Cố tổng, nhất định phải đi sao ?”
“Không đi không được .”
Cố Yến Lễ cài cúc áo, cài tới tận cúc trên cùng, siết đến mức sắp trợn mắt.
“Trong tay ông cụ còn 20% cổ phần… vì tiền… vì chính nghĩa, anh buộc phải đi .”