Chương 4 - Câu Chuyện Khó Theo Đuổi Của Cậu Ấm

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

12

Mưa lớn, trong con hẻm sâu.

Kính xe bị màn mưa che đến chẳng nhìn rõ bên ngoài.

Không khí trong xe thì nóng rực.

Lục Diễn Thanh bế tôi ngồi lên đùi anh.

Nụ hôn rơi xuống tỉ mỉ.

Mỗi động tác của anh đều cực kỳ dịu dàng.

Giống như một thợ săn kiên nhẫn.

“Hứa Đường, thử với tôi đi? Tôi chắc chắn đáng tin hơn bạn trai em.”

Anh lấy đâu ra tự tin đó?

Tôi nhìn gương mặt tuấn tú của anh.

Anh đẹp thật, không thua gì mấy minh tinh hot hiện giờ.

Ngón tay anh khẽ xoa ở lưng tôi.

Anh rất hiểu điểm yếu của tôi.

Khi toàn thân tôi nóng lên như lửa.

Tôi đẩy anh một cái.

Cá tự bơi đến miệng, ăn một miếng cũng được.

Dù sao chẳng cần chịu trách nhiệm.

Khi coi người ta như món ăn, sẽ không có ràng buộc gì.

Tôi nói đi khách sạn.

Nhưng Lục Diễn Thanh lại lái đến biệt thự lưng núi ở ngoại ô.

“Đến nhà anh?” Tôi nhíu mày. “Anh không phải đang định làm nửa chừng rồi dạy tôi Plato chứ?”

“Không.”

Anh nghiêm túc, “Tôi có thể nói cho em lý thuyết tình dục của Freud.”

“…”

Đủ rồi đấy.

Vừa vào cửa.

Tôi còn chưa kịp ngắm biệt thự.

Đã bị anh bế thẳng vào phòng ngủ chính.

Nụ hôn nóng rực phủ kín.

So với lần trước non nớt vụng về.

Lần này anh thuần thục hơn chút.

Nhưng anh vẫn không biết mở khóa kéo váy tôi.

Anh loay hoay tìm một lúc mới thấy.

Lúc nào cũng kiên nhẫn, mà giờ lại như thiếu niên mới lớn, nóng nảy vô cùng.

Váy bị anh kéo lên.

“Lần trước em nói tôi chẳng có kỹ thuật, toàn dùng sức đúng không? Lần này tôi học được vài chiêu rồi, thử xem?”

Lời nói nóng hổi rơi bên tai.

Nụ hôn của anh càng lúc càng xuống sâu.

Tôi cong cả mu bàn chân.

Ngón tay chẳng bám được gì, cuối cùng nắm chặt lấy tóc anh.

Cứu tôi với.

Anh học ở đâu vậy?

Tôi cắn môi, liếc quanh, muốn phân tán sự chú ý.

Nhưng thất bại.

Lục Diễn Thanh bóp nhẹ eo tôi, luôn khiến tôi bật ra tiếng rên.

Khi tầm mắt trở nên mờ đi.

Tôi mềm nhũn trong lòng anh.

Anh lau đi ướt át nơi khóe môi.

“Em khóc dữ vậy, để tôi tắm cho em nhé.”

“Không cần.”

Tôi yếu ớt muốn đẩy anh ra.

Trong mắt anh, lại bị hiểu thành ‘muốn bắt trước thả’.

Anh đóng cửa phòng tắm.

Ánh đèn chiếu lên hàng mi dày, che nửa dục vọng dưới đáy mắt.

Về đến lãnh địa của mình, anh như biến thành người khác.

Gỡ bỏ hết lớp lịch sự kiềm chế.

Lục Diễn Thanh như trở lại bản năng hoang dã, vừa hung vừa nóng bỏng.

“Đường Đường, mở mắt.”

“Không phải muốn gặp em trai tôi sao? Sao không dám nhìn?”

“…”

Giọng tôi vỡ vụn.

Lục Diễn Thanh hôn nơi khóe mắt ướt.

Giọng anh nhẹ mà không nương.

“Bé cưng, sao không nói gì?”

“Không phải em thích nhịp nhanh à, thế này đủ chưa?”

Hít.

Quá đủ rồi.

Đây là 19 ư?

Tôi nghi anh khai gian tuổi.

13

Hôm sau, khi tôi tỉnh.

Người bên cạnh đã không còn.

Đáng ghét.

Tôi còn định tỉnh dậy là ném cho anh 250 tiền tiêu vặt.

Tất cả tại anh tối qua hành tôi tới tận khuya.

Tôi mặc áo ngủ của anh xuống tầng.

Cổ áo rộng thùng thình, tà áo dài đến tận mắt cá chân.

Tôi đang định gọi quản gia mang quần áo tới.

Thì thấy một bóng người ngồi trên sofa ăn trái cây.

Mái tóc dài nhẹ nhàng, nhìn rất quen.

Người đó quay đầu lại, cười ngọt với tôi.

Chẳng phải bạch nguyệt quang của Lục Diễn Thanh sao?

“Chị dậy rồi à, chị dâu. Anh tôi bảo tôi mang bộ đồ đến cho chị, chị xem mặc vừa không, nếu không vừa tôi bảo người mang cái khác.”

Anh cô ấy?

Lục Diễn Thanh có em gái?

Tôi chưa từng nghe.

Tôi nhìn bộ đồ trong túi.

Là mẫu Burberry chưa ra mắt, tag còn chưa gỡ.

“Vừa, cảm ơn.”

Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy.

“Sao gọi tôi là chị dâu? Tôi với Lục Diễn Thanh không phải như cô nghĩ.”

“Nhưng anh ấy chưa từng đưa ai về nhà cả, chị là người con gái đầu tiên xuất hiện bên anh ấy. Hôm trước anh còn hỏi tôi, tương lai nên đặt tên con thế nào nữa.”

?

Tôi nhíu mày.

Mới ngủ một đêm, anh đã nghĩ đến tên con?

Điên rồi.

Tần Mộ Lê lại ghé sát hỏi chuyện.

Tôi mới biết cô ấy là em họ Lục Diễn Thanh, lớn lên ở nước ngoài.

Cha cô ấy mất, trong gia tộc tranh đấu.

Cô suýt bị hại, phải vội vã về nước nương nhờ Lục Diễn Thanh.

Tôi thấy cô đáng thương, giọng mềm xuống.

“Nhà tôi tuy không quyền thế bằng nhà họ Lục, nhưng ở thủ đô cũng ổn. Em buồn thì có thể đến tìm tôi chơi.”

“Dạ được, chị dâu, chị tốt quá.”

“Tôi không phải chị dâu em.”

Tôi cười gượng, thay đồ rồi chuẩn bị rời đi.

Lục Diễn Thanh chạy bộ buổi sáng quay về, chặn tôi lại.

“Bé cưng đi đâu? Ăn sáng rồi hãy đi.”

“Ai là bé cưng của anh?”

Tôi gạt anh ra.

Anh mím môi.

“Em lại ăn xong không muốn chịu trách nhiệm?”

“Không phải do anh tự đưa tới sao?”

“Tôi cũng muốn ở bên em mà, chẳng lẽ em còn nhớ cái thằng bạn trai kia?”

?

Tần Mộ Lê mở to mắt, nhìn anh đầy kinh ngạc.

“Anh à, sao anh còn làm người thứ ba vậy?”

“Không được yêu mới là người thứ ba.”

Anh lạnh nhạt đáp.

Tần Mộ Lê muốn cười, nhưng có lẽ được huấn luyện bài bản nên cố nhịn.

Tôi bước ra khỏi biệt thự.

Lục Diễn Thanh đuổi theo, bế xốc tôi lên.

“Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống!”

“Hứa Đường, ăn sáng rồi hãy đi.”

14

Lục Diễn Thanh bảo người chuẩn bị sandwich cá tuyết và cà phê cho tôi.

Tôi không thích vị đắng của espresso.

Nhưng ly cà phê này lại không đắng chút nào.

Không biết anh cho loại sữa gì vào, thơm và béo đến lạ.

Tần Mộ Lê đưa đồ xong, hoàn thành nhiệm vụ liền quay về khách sạn.

Nhìn bóng lưng cô ấy, tôi bỗng nhớ đến câu nói của Lục Diễn Thanh.

【Ngoài em ra, tôi còn từng thích ai?】

Tần Mộ Lê cũng nói anh chưa từng yêu ai.

Vậy… anh thật sự không có bạch nguyệt quang?

Không thể nào, Lục Diễn Thanh thuần khiết đến vậy?

Tôi vui vẻ ăn xong bữa sáng.

Xem thời gian rồi chuẩn bị về trường học.

Lục Diễn Thanh giữ tôi lại, lấy ra một tuýp thuốc mỡ.

“Để tôi bôi cho em, tối qua là tôi quá đáng.”

“Anh biết hả?”

Tôi trừng anh một cái.

Tối qua tôi khóc cầu xin nhiều lần.

Kết quả?

Anh càng cắn mạnh hơn, như bị điên vậy.

“Đồ cầm thú.”

“Tôi xin lỗi, để tôi bồi tội cho em.”

Lục Diễn Thanh cụp mắt.

Cái gọi là “bồi tội” của anh… chính là đi vào phòng tắm cùng tôi, nhất quyết đòi bôi thuốc giúp.

Tôi đỏ mặt đẩy anh.

Anh vỗ nhẹ eo tôi.

“Em không nhìn thấy, sao tự bôi được?

Đừng ngại, tôi đâu phải chưa thấy.

Thả lỏng đi.”

Tôi cắn môi.

Đồ khốn.

Quá đáng vừa thôi.

Ra khỏi phòng tắm, chân tôi vẫn hơi nhũn.

Lục Diễn Thanh đỡ lấy tôi.

“Sao thế, khó chịu hả?”

Tôi trừng anh lần nữa.

“Lục Diễn Thanh, anh không phải người theo chủ nghĩa Plato sao? Sao giờ lại không ăn chay nữa?”

“Triết học là sở thích, không có nghĩa tôi không có dục vọng.

Theo Kinh Thánh, Chúa tạo ra con người và ban cho họ dục vọng — đó là món quà cho nhân loại.

Và món quà đó, tôi chỉ muốn chia sẻ với người tôi thích.”

Anh truyền thống đến vậy sao?

Bảo sao bao năm không có một tin đồn.

“Hứa Đường, thật ra sự thích của tôi rất ích kỷ. Lúc đầu tôi không chắc em có chấp nhận con người thật của tôi không, nên không dám tiến thêm.”

“Con người thật của anh là gì?”

“Thứ tôi đã chọn, tôi tuyệt đối không cho phép nó chạy mất. Nếu em ở bên người khác, tôi sẽ dùng mọi cách kéo em về.”

Trong mắt anh thoáng qua sự âm trầm.

Tôi giật mình.

Anh nhanh chóng khôi phục vẻ hiền hòa.

“Đừng sợ, tôi không làm em đau đâu.”

“Vậy anh đừng làm hại Trình Duệ, cậu ấy không phải bạn trai tôi. Hôm đó là tôi nhờ giúp thôi.”

“Thật không? Đây không phải lý do em bịa ra lừa tôi chứ?”

“Tất nhiên không. Nếu bạn trai tôi mà phản bội, tôi đã không bình tĩnh như vậy, tôi lao đến tính sổ rồi.”

“Vậy Hứa tiểu thư có muốn cân nhắc ở bên tôi không?”

Lục Diễn Thanh nhẹ nhàng giữ lấy ngón tay tôi.

Tim tôi hơi run lên.

“Lục Diễn Thanh, anh chắc chứ? Tôi làm việc dễ hứng lên ba phút rồi nguội. Lỡ sau này tôi đòi chia tay thì sao?”

Đôi mắt anh kiên định.

“Không có chuyện đó.”

Như thể anh sớm định đoạt được kết cục.

Cái cảm giác kiểm soát bệnh lý và độc chiếm ấy, anh giấu rất kỹ.

Sợ để lộ hết sẽ làm tôi sợ.

Anh vuốt đầu tôi.

“Tôi có thể làm bạn trai em không, Đường Đường?”

“Vậy… thử xem.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)