Chương 6 - Câu Chuyện Hiếu Thảo Đầy Nghịch Cảnh
Bởi vì cái “báo ứng” mà bà nói, tôi đã nếm đủ suốt hơn hai mươi năm qua rồi.
Tôi đem căn nhà đăng ký với trung tâm môi giới.
Ngay sau đó, bên môi giới gọi đến cho mẹ tôi.
Nghe nói có người muốn đến xem nhà, bà hoàn toàn phát điên.
Bà gọi điện cho tôi, nói nếu tôi dám bán nhà, bà sẽ nhảy lầu tự tử.
“Không phải chị muốn ép tôi đến chết sao? Được thôi, tôi chiều chị!”
“Tôi mà chết rồi, xem cả đời chị sống yên ổn được không!”
Lại là bài cũ.
Khóc lóc – làm loạn – dọa tự tử.
“Được thôi,” – tôi bình tĩnh nói –
“Gửi địa chỉ cho tôi. Tôi sẽ gọi sẵn xe cấp cứu. Tiện thể báo luôn cho các hãng truyền thông, để họ đến đưa tin xem ‘người mẹ được đứa con gái hiếu thảo rút cạn tài sản’ cuối cùng đã bị dồn đến đường cùng như thế nào.”
Đầu dây bên kia, lập tức im bặt.
Bà biết lần này tôi không đùa nữa.
Chiêu dọa nạt này, với tôi giờ vô dụng rồi.
Chưa đầy hai ngày sau, Lý Nhạc hẹn gặp tôi.
Địa điểm là một quán cà phê.
Cô ta trông tiều tụy hẳn đi, mắt thâm quầng nặng nề.
Không còn vẻ tươi tắn, kiêu hãnh như trước nữa.
“Chị…” – Cô ta khuấy ly cà phê, không dám nhìn tôi.
“Có gì thì nói đi.”
“Về khoản tiền đó… em có thể trả góp không?”
“Được.” – Tôi gật đầu – “Em muốn chia làm bao nhiêu đợt?”
Ánh mắt cô ta sáng lên, như nhìn thấy hy vọng.
“Mỗi tháng… trả năm trăm được không?”
Bảy trăm tám mươi ngàn, mỗi tháng trả năm trăm.
Phải mất 130 năm mới trả xong.
Tôi suýt nữa thì phì cười vì tức.
“Lý Nhạc, em đang đùa chị đấy à?”
“Chị ơi, em thật sự không còn cách nào…” – mắt cô ta đỏ hoe –
“Lương em thấp, mỗi tháng còn phải trả tiền thuê nhà, rồi bao nhiêu chi phí khác… em đâu còn dư đồng nào.”
“Thế lúc trước tiêu tiền, sao em không nghĩ đến chuyện lương mình thấp?”
“Em mua bao nhiêu đồ cho mẹ, chị có bao giờ nói là em cũng đâu có tiền?”
Cô ta bị tôi hỏi đến á khẩu.
“Những chiếc túi hàng hiệu, giày thể thao phiên bản giới hạn, vé máy bay đi du lịch nước ngoài – đều là ‘chi phí cần thiết’ của em đúng không?”
Tôi lấy điện thoại ra, mở trang cá nhân của cô ta.
Trên đó, là hình ảnh một cô gái xinh đẹp, hào nhoáng.
Hôm nay check-in nhà hàng sang trọng, mai đã thấy ở một hòn đảo nghỉ dưỡng nào đó.
Quần áo trên người, đồ trong tay – không món nào là rẻ.
Và tất cả những thứ ấy – đều được xây bằng tiền mồ hôi nước mắt của tôi.
Cô ta nhìn loạt ảnh, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
“Cái đó… không giống…” – cô ta lí nhí.
“Khác chỗ nào?”
“Mấy cái đó… là để em xây dựng mối quan hệ.” – cô ta vội tìm lý do –
“Em làm sales, phải tạo hình ảnh bản thân một chút.”
“Xây dựng rất tốt.” – Tôi cất điện thoại – “Vậy thì, những mối quan hệ đó, có thể giúp em trả nợ không?”
Cô ta hoàn toàn cứng họng.
Tôi đứng dậy, nhìn xuống cô ta từ trên cao.
“Lý Nhạc, chị cho em hai lựa chọn.”
“Thứ nhất, bán hết đống hàng hiệu em đã mua mấy năm qua gom tiền trả nợ cho chị.”
“Thứ hai, chị nộp đơn yêu cầu tòa cưỡng chế thi hành án, phong tỏa toàn bộ tài khoản ngân hàng, tịch biên tài sản của em.”
“Đến lúc đó, tất cả những ‘mối quan hệ’ em cố công xây dựng, sẽ biết em là con nợ hàng chục triệu không chịu trả.”
“Em tự chọn.”
Cô ta ngồi bệt xuống ghế, mặt mày xám ngoét như tro tàn.
Cuối cùng, Lý Nhạc cũng lựa chọn bán đi những món đồ xa xỉ đó.
Có lẽ cô ta cũng hiểu, một khi bị cưỡng chế thi hành án, thì công việc đòi hỏi “hình ảnh hào nhoáng” của mình cũng coi như mất.
Cô ta đăng đồ lên các trang đồ cũ, giá vẫn còn đặt rất cao, rõ ràng vẫn nuôi chút ảo tưởng.
Kết quả, chẳng ai thèm hỏi mua.
Những thứ từng được cô ta xem như bảo vật, trong mắt người khác, hoàn toàn vô giá trị.
Ở phía bên kia, căn nhà cũng nhanh chóng được bán đi.
Giá thậm chí còn cao hơn cả mong đợi của tôi.
Hôm ký hợp đồng xong, tôi gọi cho mẹ.
Báo cho bà biết: trong vòng một tháng, phải dọn ra khỏi nhà.
Qua điện thoại, bà không khóc, cũng không chửi rủa.