Chương 6 - Câu Chuyện Đằng Sau Cánh Cửa

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Như Yên, ba năm qua anh nghĩ rất nhiều, anh biết mình sai rồi.”

“Sai?” – tôi bật cười lạnh – “Anh biết mình sai ở đâu sao?”

“Anh không nên phản bội, không nên làm tổn thương em, không nên để em thấy những cảnh đó.”

“Còn gì nữa?”

“Còn gì…?”

“Anh không nên dùng tiền của tôi để nuôi bồ, không nên để cô ta qua đêm trong nhà của tôi, không nên nói dối tôi hết lần này đến lần khác.” – tôi đếm từng lỗi, từng chữ –

“Tiêu Cảnh Thâm, lỗi của anh nhiều đến mức đếm không xuể.”

Sắc mặt anh càng lúc càng tái.

“Như Yên, anh biết anh sai rồi, nhưng anh thực sự đã thay đổi.”

“Thay đổi?” – tôi tiến đến gần anh – “Anh dựa vào đâu để tôi tin?”

“Anh có thể chứng minh cho em thấy.”

“Chứng minh thế nào?”

“Anh và Bạch Tuyết Phi đã chấm dứt hoàn toàn, cô ta đang ở nước ngoài, chúng anh không còn liên lạc.”

“Thế thì sao?”

“Như Yên, ba năm qua ngày nào anh cũng hối hận, ngày nào cũng nghĩ đến em.” – giọng anh run lên – “Anh không thể sống thiếu em.”

“Nhưng tôi có thể sống thiếu anh.” – tôi lạnh lùng đáp –

“Ba năm qua tôi sống rất tốt.

Tôi có sự nghiệp, có bạn bè, và còn có…”

“Còn có gì?”

“Còn có người yêu tôi.”

Sắc mặt Tiêu Cảnh Thâm tái đi trong nháy mắt.

“Em… có bạn trai rồi?”

“Chuyện đó không liên quan đến anh.”

“Là ai? Ai vậy?” – anh ta đột ngột nắm chặt tay tôi, giọng lạc đi – “Như Yên, em không thể yêu người khác!”

“Yêu người khác?” – tôi giật tay khỏi anh – “Tiêu Cảnh Thâm, chúng ta đã ly hôn, tôi ở bên ai là quyền của tôi.”

“Không! Em là vợ anh, chỉ có thể là của anh!”

“Anh điên rồi sao?” – tôi nhìn anh, vừa tức vừa sợ – “Chúng ta đã ly hôn ba năm!”

“Giấy ly hôn chỉ là một tờ giấy!” – anh đỏ mắt – “Anh chưa bao giờ thừa nhận chúng ta ly hôn! Như Yên, em chỉ có thể là của anh!”

Tôi sững sờ.

Người đàn ông trước mặt — ba năm trước từng tao nhã, tự tin,

giờ lại trở nên cố chấp và bệnh hoạn.

“Tiêu Cảnh Thâm, tỉnh lại đi.” – tôi lùi lại vài bước, giữ khoảng cách –

“Cuộc hôn nhân của chúng ta đã chấm dứt từ lâu rồi.”

“Chưa kết thúc!” – anh gần như gào lên –

“Như Yên, ba năm qua anh tìm em khắp nơi, gần như đi khắp cả nước!

Em có biết anh đau khổ đến thế nào không?!”

“Đó là do anh tự chuốc lấy.”

“Anh thừa nhận mình sai. Anh không nên phản bội, không nên làm tổn thương em.” – Tiêu Cảnh Thâm bước lại gần – “Nhưng Như Yên, chúng ta có thể bắt đầu lại.”

“Không thể.” – tôi kiên quyết lắc đầu – “Tiêu Cảnh Thâm, có những chuyện đã xảy ra thì mãi mãi không thể quay lại.”

“Tại sao không thể? Anh thực lòng hối hận rồi.”

“Vì tôi không còn yêu anh nữa.” – tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nói rõ từng chữ –

“Tiêu Cảnh Thâm, tôi không còn chút tình cảm nào với anh cả.”

Sắc mặt anh tái nhợt, thân hình lảo đảo như sắp ngã.

“Không thể nào, em nhất định vẫn còn yêu anh!”

“Tôi vì sao phải yêu một kẻ từng phản bội tôi?”

“Như Yên, vậy người bạn trai bây giờ của em là ai? Em thật sự yêu hắn sao?”

“Chuyện đó không liên quan đến anh.”

“Anh có quyền được biết!”

“Anh không có!” – tôi tức giận hét lên –

“Tiêu Cảnh Thâm, anh không còn bất kỳ quyền gì để can thiệp vào đời tôi nữa!”

Anh im lặng rất lâu, rồi đột nhiên bật cười.

Nụ cười ấy lạnh lẽo và quái dị, khiến tôi thấy rợn người.

“Như Yên, em nghĩ rời khỏi anh rồi, em có thể sống tốt sao?”

“Thực tế chứng minh, tôi sống tốt hơn gấp trăm lần khi không có anh.”

“Thật sao?” – anh rút điện thoại ra – “Vậy em xem cái này đi.”

Anh đưa cho tôi xem một bức ảnh — là tôi và Giang Thành đang ăn tối trong nhà hàng.

“Tiêu Cảnh Thâm, anh theo dõi tôi à?!”

“Anh chỉ muốn biết cuộc sống của em thế nào.”

“Đó là phạm pháp!”

“Anh không quan tâm.” – anh cất điện thoại, giọng lạnh đi –

“Anh đã điều tra Giang Thành rồi.”

Tim tôi thắt lại:

“Anh định làm gì?”

“Hắn chỉ là một kiến trúc sư nhỏ nhoi, không xứng với em.”

“Xứng hay không không cần anh đánh giá.”

“Như Yên, em ở bên hắn thì tương lai có gì?” – anh bước đến gần –

“Ở bên anh, em sẽ có tất cả.”

“Tiêu Cảnh Thâm, anh thật tự cao.” – tôi bật cười lạnh –

“Tôi cần không phải tiền bạc, mà là tôn trọng và chung thủy — hai thứ anh chưa bao giờ cho tôi được.”

“Anh có thể cho em sự tôn trọng, có thể cho em sự chung thủy.”

“Muộn rồi.”

“Như Yên, anh hỏi em lần cuối, em thật sự không muốn quay về bên anh sao?”

“Không muốn.” – tôi đáp dứt khoát.

Ánh mắt Tiêu Cảnh Thâm lạnh đi, tối sầm lại.

“Được, vậy thì đừng trách anh không nể tình.”

“Anh định làm gì?”

“Như Yên, nếu em không chịu quay lại bên anh, vậy thì anh sẽ hủy hoại cuộc sống hiện tại của em.”

Tôi sững sờ:

“Tiêu Cảnh Thâm, anh dám?!”

“Tại sao lại không dám?” – anh cười lạnh –

“Anh có thể khiến studio của em phá sản, khiến bạn trai em mất việc, khiến em không thể sống yên ở thành phố này.”

“Anh điên rồi.”

“Đúng, anh điên rồi.” – anh cười lớn, nụ cười méo mó –

“Là em khiến anh phát điên.”

Nói xong, anh quay người rời khỏi studio.

Tôi ngồi phịch xuống ghế, toàn thân run rẩy.

Tiêu Cảnh Thâm đã hoàn toàn thay đổi — người đàn ông trước kia dù từng phản bội tôi, nhưng chưa bao giờ đe dọa tôi như thế.

Giờ đây, anh ta giống như một kẻ mất trí thật sự.

Tôi run rẩy lấy điện thoại, gọi cho Giang Thành.

“Giang Thành, anh đang ở đâu?”

“Ở công ty, sao thế?”

“Cẩn thận nhé, Tiêu Cảnh Thâm vừa tìm tôi — anh ta dọa sẽ làm hại anh.”

“Cái gì?” – giọng Giang Thành lập tức căng thẳng –

“Như Yên, em đang ở đâu? Anh đến ngay.”

“Ở studio.”

“Em ở yên đó, đừng đi đâu cả!”

Hai mươi phút sau, Giang Thành chạy đến.

Anh vừa bước vào đã ôm chặt lấy tôi:

“Như Yên, em không sao chứ?”

“Em không sao… nhưng em lo cho anh.”

“Đừng lo, anh không sợ hắn.” – anh buông tôi ra, ánh mắt kiên định –

“Như Yên, anh ta đã nói gì với em?”

Tôi kể lại toàn bộ cuộc trò chuyện.

Nghe xong, sắc mặt Giang Thành tối sầm lại.

“Tên điên này, dám đe dọa em!”

“Giang Thành… hay là anh tạm tránh đi một thời gian?”

“Tránh gì chứ?” – anh nắm chặt tay tôi –

“Như Yên, anh sẽ không vì lời đe dọa của hắn mà rời xa em.”

“Nhưng em không muốn anh bị liên lụy…”

“Ngốc ạ, chúng ta là một, sao gọi là liên lụy được?” – anh khẽ hôn lên trán tôi –

“Như Yên, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với hắn.”

“Nhưng hắn có tiền, có quyền thế…”

“Thì sao?” – Giang Thành nói chắc nịch –

“Anh không tin cái ác có thể thắng được cái thiện.”

Tối hôm đó, chúng tôi báo cảnh sát.

Nhưng cảnh sát chỉ nói:

“Anh ta mới chỉ đe dọa bằng lời, chưa có hành động thực tế, nên tạm thời chưa thể xử lý.”

Tôi nhìn Giang Thành, trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ — linh cảm rằng, cơn ác mộng mang tên Tiêu Cảnh Thâm, vẫn chưa thực sự kết thúc.

“Trừ khi anh ta thật sự có hành động cụ thể, bằng không chúng tôi không thể lập hồ sơ.”

Từ sở cảnh sát bước ra, tôi và Giang Thành đều chìm trong thất vọng.

“Có lẽ… chúng ta chỉ có thể tự nghĩ cách đối phó thôi.” – Giang Thành nói.

“Cách gì cơ?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)