Chương 7 - Câu Chuyện Của Những Người Con Gái
Không còn hận, không còn yêu, chỉ còn một sự trống rỗng bàng quan đến tê dại.
Gương mặt trắng bệch vô sắc của bà như mặt giấy.
Ánh mắt mờ mịt, hoang mang như một đứa trẻ lạc lối, không biết nói gì, hoặc nói gì cũng đã muộn.
Chúng tôi đều hiểu, mối quan hệ này đã mục nát từ gốc, không cách nào cứu vãn.
Tôi bước ra khỏi phòng bệnh, cánh cửa khép lại không ngăn được tiếng gào khóc xé lòng.
Nhưng từ khoảnh khắc đó, tất cả đã không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Một tháng sau, Trình Vũ Trạch xuất viện.
Lúc anh ra, tôi nhìn thấy một bóng dáng ở góc hành lang:
Một người phụ nữ tóc bạc trắng, gầy đến tưởng như gió thổi cũng ngã.
Chỉ một tháng, mà như sống hết cả đời.
Tôi liếc qua chỉ như nhìn một người xa lạ.
Ba tháng sau, chúng tôi thu xếp công việc, chuyển khỏi thành phố.
Trước khi đi, luật sư gọi cho tôi.
Mẹ tôi nhận án 5 năm tù.
Thẩm Bảo Châu phạm tội nghiêm trọng, lãnh 20 năm.
Tôi chỉ gật đầu rồi buông mọi thứ ra khỏi đầu.
Cho đến khi tôi sinh con gái vào tháng mười, nhận được tin từ trại giam.
Một đêm khuya, mẹ tôi dùng chuôi bàn chải đánh răng rạch đứt động mạch cổ của Thẩm Bảo Châu.
Bà bị ung thư phổi giai đoạn cuối.
Những ngày cuối đời, bà nhờ người gửi một chiếc khoá vàng khắc hai chữ “Bình An” cho con gái tôi.
Tôi đặt nó dưới đáy két sắt, và không bao giờ mở ra nữa.
Trình Vũ Trạch bế con gái bước vào: “Tiệc sinh nhật một tuổi sắp bắt đầu rồi, chúng ta cùng con cắt bánh nhé.”
Tôi mỉm cười tiến đến: “Được.”
Từ giây phút ấy, đau khổ đã lùi xa.
Hạnh phúc bắt đầu đến.
【Hết】