Chương 7 - Câu Chuyện Của Những Đứa Con Bị Lãng Quên
8
Chiều đó, tôi lái xe đến trụ sở Công an thành phố.
Vừa bước vào sảnh, tôi đã thấy bố mẹ mình ngồi trên băng ghế chờ.
Chỉ sau một năm không gặp, họ như già đi cả chục tuổi.
Tóc mẹ tôi bạc trắng, ánh mắt lờ đờ, gương mặt đầy nếp nhăn.
Bố tôi gù lưng, lặng lẽ nhìn xuống đất, tay cầm điếu thuốc rẻ tiền, hút hết điếu này đến điếu khác.
Vừa thấy tôi, mẹ tôi như thấy cứu tinh, nhào đến như lăn lộn từ ghế bật dậy.
“Tiểu Viễn! Con trai mẹ! Cuối cùng con cũng tới rồi!”
Bà khóc rống lên, nước mắt nước mũi dính đầy lên người tôi.
“Cứu anh con đi con ơi! Bọn họ muốn chặt tay nó đó! Con chỉ có một người anh thôi mà!”
Bố tôi cũng đứng dậy, bước lại gần tôi.
Gương mặt từng ngập tràn bá đạo và cứng rắn ấy, giờ chỉ còn lại sự mệt mỏi và van xin.
Đúng lúc đó, một cảnh sát trẻ trong đồng phục đi đến, mời tôi vào phòng làm việc.
“Anh Lâm tình hình là thế này.”
“Lâm Phong nợ tiền ở một sòng bạc ngầm, lãi mẹ đẻ lãi con lên tới năm trăm ngàn.”
“Chúng tôi đang điều tra phía chủ nợ, nhưng trước mắt, vấn đề cấp bách là phải xử lý khoản nợ.”
“Tôi không trả.” – Tôi lặp lại.
Viên cảnh sát gật đầu.
“Về mặt pháp luật thì đúng là không có căn cứ nào buộc con trả nợ thay cha, em trả nợ thay anh.”
“Nhưng về tình cảm gia đình thì…”
Tôi cắt lời:
“Tôi chỉ muốn hỏi, nếu tôi không trả, Lâm Phong sẽ thế nào?”
Anh ta nhìn tôi một lúc, rồi thở dài:
“Tụ tập đánh bạc, vay nặng lãi, chúng tôi sẽ xử lý theo pháp luật.”
“Nhưng phía chủ nợ có dấu hiệu liên quan đến băng nhóm xã hội đen, chỉ e rằng…”
Anh không nói tiếp, nhưng ý thì đã quá rõ.
Tôi gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Tôi bước ra khỏi phòng làm việc.
Bố mẹ tôi lập tức vây lấy tôi.
“Sao rồi? Cảnh sát nói gì? Con sắp đưa tiền cứu anh con rồi chứ?” – Mẹ tôi sốt ruột hỏi.
Tôi nhìn bà, bất giác bật cười.
“Mẹ còn nhớ một năm trước, mẹ đã đối xử với con thế nào không?”
Bà sững người.
“Các người bán nhà của con, giữ luôn tiền tiết kiệm của con, lăn lộn chửi bới ngay dưới sảnh công ty của con, gọi con là súc sinh, là đồ vô ơn.”
“Các người còn nói, con trai của mình chỉ có một người — là Lâm Phong.”
“Giờ thì sao? Đứa con quý báu ấy gặp chuyện, lại quay sang tìm đứa súc sinh này à?”
“Mẹ…” – Mẹ tôi ấp úng, không nói nên lời.
“Lâm Viễn!” – Bố tôi bỗng lên tiếng.
“Bố biết, là bố mẹ đã sai với con!”
Ông “phịch” một tiếng, quỳ xuống trước mặt tôi.
Một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi, giữa sảnh công an chật kín người, quỳ gối trước mặt tôi.
Cả phòng sững sờ.
Mẹ tôi cũng quỳ theo, vừa khóc vừa gào:
“Tiểu Viễn, bố mẹ biết sai rồi! Bố mẹ lạy con đây! Xin con cứu anh con với!”
Tôi nhìn hai con người đang quỳ gối trước mặt mình.
Không hề mềm lòng.
Không xúc động.
Chỉ thấy… ghê tởm.
Họ mãi mãi không biết thế nào là hối lỗi thực sự.
Họ chỉ biết dùng những chiêu rẻ tiền nhất: quỳ lạy, gào khóc, đạo đức giả để đạt được mục đích của mình.
Tôi lấy từ ví ra một tấm danh thiếp, đưa cho bố.
“Đây là luật sư giỏi nhất của văn phòng luật danh tiếng nhất thành phố.”
“Các người có thể đến đó, hỏi xem vụ của Lâm Phong có thể xử lý theo hướng nào để giảm nhẹ tội.”
Bố tôi đờ người, nhận lấy tấm danh thiếp.
“Còn tiền…” – tôi nói tiếp,
“Tôi — không bỏ ra một xu.”
Nói rồi, tôi quay người bỏ đi.
Vừa ngồi vào xe, tôi rút điện thoại ra gọi một cuộc.
“Alo, luật sư Vương, tôi là Lâm Viễn.”
“Giúp tôi tra xem bố mẹ tôi đang thuê nhà ở đâu. Chắc là trong khu trọ cũ.”
Giọng bên kia chuyên nghiệp, rõ ràng:
“Vâng, thưa anh Lâm Anh cần tôi làm gì?”
“Tìm chủ nhà.”
“Mua lại căn nhà đó.”
“Tôi muốn trở thành… chủ nhà của chính họ.”
9
Luật sư Vương làm việc cực kỳ hiệu quả.
Ba ngày sau, tôi đã cầm trong tay sổ đỏ căn hộ cấp 4 nơi bố mẹ tôi đang thuê.
Tốn của tôi 1 triệu 8.
Nhưng rất đáng đồng tiền.
Một tuần sau, vụ án của Lâm Phong có kết quả.
Hắn bị tuyên án 3 năm tù.
Số tiền 500 ngàn vay nặng lãi cuối cùng được bố mẹ tôi trả bằng cách bán đi ngôi nhà tổ duy nhất ở quê, gom góp vay mượn khắp nơi mới đủ.
Từ giây phút đó, họ thật sự… trắng tay.
Tôi để họ sống trong căn nhà mới — nhà của tôi, yên ổn đúng một tháng.
Cho đến cuối tháng, tôi đích thân đến gặp họ.
Mẹ tôi ra mở cửa.