Chương 1 - Câu Chuyện Của Người Mẹ Bị Lãng Quên

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

1

Sau mười tiếng đồng hồ quay cuồng với đủ thứ việc nhà, tôi từ chối yêu cầu của chồng: nấu hẳn tám món một canh.

Anh sầm mặt, nửa thật nửa đùa quay sang con gái năm tuổi:

“Miên Miên, con xem mẹ lười chưa, cái gì cũng không làm, mau thay bố dạy dỗ mẹ đi.”

Tôi khẽ cười, định nói con bé chắc chẳng nghe lời đâu.

Ai ngờ giây sau, Miên Miên cười híp mắt, vung tay lên “chát” một tiếng giòn tan, đánh thẳng vào má tôi.

“Đồ lười! Không nghe lời bố thì bị con tát cho một cái!”

Tôi ngây người, mất một lúc mới đưa tay lên sờ mặt.

Không đau, nhưng lòng thì lạnh buốt.

Nhìn cảnh hai bố con tay bắt mặt mừng, bỗng trong đầu tôi loé lên một ý nghĩ: cả chồng lẫn con gái này, tôi đều không muốn nữa.

……….

Tiếng tát kia khiến cả thế giới như ngừng lại.

Miên Miên chẳng hề thấy sai, còn nhảy cẫng lên lao vào lòng Tần Minh, ánh mắt sáng rực khoe khoang:

“Bố ơi, con đánh được mẹ lười rồi, lợi hại không?”

“Đáng đời, lười thì phải bị đánh!”

Tần Minh cười to, ôm con lên cao, để nó ngồi trong lòng, cưng chiều không để đâu cho hết.

“Giỏi lắm, đúng là con gái ngoan của bố! Nghe lời quá. Giá mà mẹ con ngoan bằng một nửa con thôi.”

Miên Miên còn giơ nắm đấm ra dọa:

“Mẹ mà dám lười, con sẽ thay bố dạy dỗ tiếp!”

Tiếng cười vui vẻ vang vọng khắp phòng, còn tim tôi thì từng chút, từng chút giá lạnh.

Tôi gồng mình lo cho Miên Miên từng bữa cơm giấc ngủ, ngày nào cũng bận đến không ngơi tay.

Vậy mà chỉ vì tôi từ chối nấu một bữa cơm, họ liền đồng lòng chống lại tôi.

Nỗi nhục nhã và tức giận bóp nghẹt ngực tôi.

Tôi bật dậy, giọng run run vì phẫn nộ:

“Tần Miên, sao con có thể đánh mẹ? Ai dạy con làm thế?”

Trong không khí đang vui vẻ, tiếng quát của tôi vang lên như dao cứa.

Miên Miên sững lại, nụ cười lập tức đông cứng.

Con bé run môi, mắt ầng ậc nước rồi òa khóc:

“Mẹ hung quá, con sợ! Con muốn bố thôi!”

Nó cuống cuồng rúc vào ngực Tần Minh.

Anh vội vàng ôm chặt lấy con, quay sang trừng tôi, đầy trách móc:

“Lý Nhiễm, em phát điên cái gì vậy?”

“Con bé vừa đánh em một cái!” tôi nghẹn giọng, “Anh biết em cực khổ thế nào không? Ăn uống, giặt giũ, dọn dẹp… bao nhiêu năm nay đều một mình em lo—”

“Thôi đủ rồi.” Anh lạnh nhạt cắt ngang.

“Chỉ là chơi thôi, có gì mà làm ầm lên? Con nít vỗ một cái mà cũng tính toán, đúng là nhỏ nhen.”

Tôi sững sờ, như vừa bị dội gáo nước lạnh.

Anh lại cúi đầu dỗ con:

“Đừng sợ, mẹ con bị thần kinh thôi, mặc kệ đi.”

Rồi ngước lên, thản nhiên sai bảo tôi:

“Qua đây xin lỗi con đi. Đụng có một cái mà làm như trời sập. Cả ngày rảnh rỗi không việc gì nên mới bới chuyện phải không?”

Tim tôi thắt lại, hơi thở dồn dập.

“Anh có biết mỗi ngày em vất vả đến mức nào không? Không ai giúp, một mình em cáng đáng tất cả…”

“Được rồi được rồi, em đúng, em khổ nhất. Anh sai, được chưa?” Anh hờ hững nhếch cười.

“Nhưng em nhìn lại mình đi, bị nói một câu lười là nổi điên, ngay cả đùa giỡn cũng không chịu được. Khó trách con bé chẳng thân với em. Nó nói nhiều lần rồi, muốn anh tìm cho nó một người mẹ khác, nó chẳng cần em nữa.”

Đúng lúc đó, Miên Miên còn thò đầu ra khỏi ngực bố, mếu máo phụ họa:

“Mẹ xấu, con ghét mẹ.”

Toàn thân tôi lạnh buốt.

Bao nhiêu năm hy sinh, đổi lại chỉ một câu phủi sạch.

Cả đêm hôm ấy, tôi không sao chợp mắt.

Tôi nhớ ngày sinh con, kéo dài ba ngày ba đêm, đau đến mất nửa cái mạng.

Con sinh ra yếu ớt, mẹ chồng lại ghét vì là bé gái, chẳng buồn đoái hoài.

Tôi một mình, thân thể chưa hồi phục, vẫn phải ngày đêm chăm bẵm.

Còn Tần Minh? Chỉ phụ giúp được đôi chút rồi nhanh chóng bỏ mặc, lấy cớ phiền phức mà ra ngủ riêng.

Mãi đến khi Miên Miên lớn hơn một chút, anh mới quay lại, giả vờ làm ông bố thương con.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)