Chương 7 - Câu Chuyện Của Đóa Hoa Cao Ngạo

13.

Ông Cố — ba của Cố Cận Chi — mời tôi đến dự tiệc sinh nhật của ông.

Không thể kết làm thông gia, nhưng ông cũng không nỡ buông tay mối quan hệ với một người có vị thế trong ngành như tôi.

Thương nhân mà, luôn rất thực tế.

Dĩ nhiên, Cố Cận Chi cũng có mặt. Bên cạnh còn là cả nhóm bạn thân trong giới.

Thư ký của ông Cố chạy tới, đặc biệt dặn dò:

“Giáo sư Dư, có gì cần, cô cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.”

Rõ ràng là sợ Cố Cận Chi gây chuyện.

Lúc đầu, anh ta còn cố gắng tới bắt chuyện, nhưng tôi né tránh.

Thấy tôi lạnh nhạt, ánh mắt anh ta lại trở nên u ám, cắn răng tức tối.

Thú thật, đôi lúc tôi cũng thấy thương anh ta. Một chàng thiếu gia nóng nảy như vậy, ở bên tôi chắc chắn là nghẹn đến muốn nổ tung.

May mà chẳng bao lâu, cô em gái thanh mai trúc mã mê anh ta bước vào, bám chặt không rời.

Cố Cận Chi không né tránh.

Ngược lại, còn ôm eo cô ta, nhiệt tình hết mức.

Anh ta rót rượu, khoác áo cho cô ta, rồi mời cô ra sàn khiêu vũ. Hai thân thể dính chặt lấy nhau không kẽ hở.

Tôi biết anh ta cố tình diễn trò này cho tôi xem.

Để cho tôi hiểu rằng, tôi cũng có thể bị anh ta bỏ rơi, giẫm đạp bất cứ lúc nào.

Mới đây còn là vị hôn phu, giờ thì anh ta lại ôm ấp người khác ngay giữa tiệc.

Rất nhiều ánh mắt nhìn về phía tôi.

Tôi chỉ cúi đầu, nhấp một ngụm rượu nhỏ.

Sau khi chủ tiệc nâng ly chúc mừng, thời gian cũng gần đủ, tôi liền lặng lẽ rời đi — cũng không thất lễ.

Vừa đến cửa, đã nghe thấy cô em gái kia hét toáng lên:

“Cái kẹp tóc đính kim cương của tôi mất rồi!”

“Mọi người đứng yên đó!”

Cố Cận Chi — người từ đầu đến giờ luôn để ý từng động tác của tôi — chặn tôi lại:

“Có người mất đồ rồi, ở lại tìm một chút đi.”

Tôi nhìn khắp đại sảnh, đầy ắp nhân viên phục vụ, cảm thấy rất vô lý.

Cô tiểu thư kia không hiểu đầu óc cô ấy bị gì, chỉ tay thẳng vào mặt tôi:

“Cô ấy định chuồn sớm, chắc chắn là cô ta lấy!”

Tôi quay sang nhìn Cố Cận Chi:

“Cố tiên sinh cũng nghĩ vậy sao?”

Ánh mắt anh ta dao động:

“Bất Tầm, em mãi không trả lời tin nhắn của anh, anh…”

Đôi thanh mai trúc mã này đúng là xứng đôi — đều ngốc như nhau.

Đây là tiệc sinh nhật của một thương nhân giàu có, họ lại công khai nghi ngờ khách mời ăn trộm, không sợ làm mất mặt chủ nhà.

Thư ký của ông Cố quả nhiên xuất hiện, xử lý rất nhanh gọn.

Xong xuôi, cô ấy tiễn tôi ra ngoài:

“Giáo sư Dư, tài xế đang đợi ở ngoài. Quà cảm ơn cũng để sẵn trên xe rồi. Thành thật xin lỗi cô.”

14.

Thịnh Trác Nhiên lại gửi tin nhắn đến:

【Hai người chia tay rồi à?】

Tôi không trả lời.

Anh ta lại ôm hoa đến tận nơi.

“Cô Dư, mình có thể làm quen với nhau trên tiền đề nghiêm túc hẹn hò không?”

“Không hứng thú.”

“Xin em tin anh là thật lòng. Anh không giống Cố Cận Chi.”

“Không giống chỗ nào? Đi bar, bạn bè anh đều gọi gái, còn anh thì không đúng không?”

“…”

Tôi chẳng có thời gian mà chơi lại ván cờ cũ với một bản sao của Cố Cận Chi.

15.

Chuyện Thịnh Trác Nhiên theo đuổi tôi chẳng mấy chốc đã lọt tới tai Cố Cận Chi.

Anh ta đến nhà tôi, đá bay bó hoa vốn dĩ tôi cũng định vứt, rồi xé nát thiệp chúc.

Trên đó viết:

“Vì em, anh sẵn sàng thay đổi bản thân, cho đến khi em thấy được lòng chân thành của anh.”

Cố Cận Chi nổi trận lôi đình, hỏi tôi có phải vì có người khác nên mới lung lay.

“Bất Tầm, anh tin mình là người đặc biệt với em. Chúng ta đã đi đến bước gặp mặt phụ huynh rồi. Chỉ cần em gật đầu, em sẽ là bà Cố.”

“Cô ta chỉ là một đóa hoa lạnh lùng bề ngoài thôi. Tôi nhất định phải mài dũa cho bằng được, biến cô ta thành người phụ nữ thuận tay của thiếu gia này. Đến lúc đó, hút thuốc, uống rượu, gái gú đầy nhà, cô ta cũng vẫn phải chịu đựng.”

“Chờ đến khi tôi đâm thủng bao cao su, bắt cô ta có thai, cô ta còn trốn được chắc?”

Tôi học theo từng câu từng chữ mà anh ta từng nói trong phòng bao hôm đó, nhả từng lời lạnh tanh ra trước mặt anh.

Theo từng câu tôi nói, sắc mặt Cố Cận Chi tái dần đi, trắng bệch như tờ giấy.

“Em đã nghe hết rồi… vậy thì tại sao…”

Tình cảm tồi tệ cũng cần có thời gian để cai nghiện.

Anh ta lại bắt đầu vật vã giãy giụa, trông vừa đáng thương vừa đáng khinh.

“Lúc đó… lúc đó anh chỉ là…”

“Là vì thấy được mặt tối trong quá khứ gia đình em, nghĩ là có thể khống chế em, đúng không?”

“Bất Tầm, anh…”

“Anh đã từng dọn phân mèo bao giờ chưa?”

Một câu hỏi lạc đề khiến Cố Cận Chi sững người, mắt mơ màng.

“Hả?”

“Phân mèo dù có lăn bao lâu trong lớp cát sạch, cuối cùng vẫn là phải vứt đi.

Anh giống như đống phân mèo ấy, từng tồn tại trong cuộc sống của em một thời gian dài, cũng để lại chút dấu vết, có được chút cảm giác hiện diện. Nhưng một khi em xác định anh là thứ không nên tồn tại thì anh phải biến mất.”

“Ngay từ đầu em đã biết anh từng yêu nhiều, sống phóng túng. Em chấp nhận anh, nên đã bỏ qua mọi thứ trước đó. Thì bây giờ em từ bỏ anh, em cũng có thể buông không tiếc.”

Cố Cận Chi bắt đầu khóc. Không thành tiếng, chỉ là nước mắt từ từ lăn xuống khuôn mặt góc cạnh như tạc tượng.

“Anh thật lòng định cưới em, sau đó…”

“Sau đó, vào một khoảnh khắc nào đó trong tương lai, anh sẽ lại bắt đầu coi thường và khinh rẻ em.”

“Có thể là lúc em mang thai, vóc dáng xồ xề, sức khỏe yếu ớt.”

“Có thể là lúc em bệnh tật nằm bẹp, vừa khóc vừa đau.”

“Cũng có thể là khi sự nghiệp em tụt dốc, thất bại ê chề.”

“Vào những thời điểm như vậy, anh sẽ không kìm được mà nghĩ: ‘Cô ta thì có gì mà giỏi? Kiêu ngạo cái nỗi gì? Có lẽ mình đã chọn sai rồi. Mình hoàn toàn có thể tìm một người khác bên ngoài, dẫm nát lòng tự trọng của bà vợ này. Ngay cả bố mẹ cô ta còn đối xử với cô ta như vậy, tại sao mình lại không thể?’”

“Thứ còn đáng sợ hơn không yêu, là khinh thường.”

“Mà khinh thường một khi bắt đầu, thì sẽ không bao giờ dừng lại.”

“Anh sẽ bắt đầu nghi ngờ: người con gái mà mình đã dùng cả lòng tự trọng để giành lấy, thực ra chẳng đáng giá.”

“Rồi anh sẽ sinh hận. Hận em đã lừa gạt anh, hận em tầm thường mà lại giả vờ cao quý, khiến anh tưởng rằng sau lớp vỏ hoa đó là một báu vật, ai ngờ chỉ là một vũng bùn giả dạng sen hồng.”

“Chẳng bao lâu sau, anh sẽ biến nỗi hận đó thành hành động — và mỗi khi em cần anh, anh sẽ đẩy em vào đáy sâu tuyệt vọng.”

“Hiệu ứng cửa sổ vỡ chính là thước đo chuẩn xác để soi ra bản chất kẻ tiểu nhân.”

“Mà anh, Cố Cận Chi — từ đầu đến cuối, chính là một kẻ thấp hèn.”

“Anh không vượt qua được bài kiểm tra này.”

Tôi đã cắt đứt liên lạc với bố mẹ suốt nhiều năm.

Tôi có toàn quyền quyết định có nên đưa anh ta về nhà ra mắt hay không.

Tôi chọn làm điều đó, vì muốn không giữ lại điều gì, để anh ta thấy trọn vẹn cuộc đời tôi.

Dù hơi lý tưởng, nhưng tôi từng mong người sẽ đi cùng mình trong tương lai — là người có thể tiếp nhận tất cả mọi mặt của tôi.

Chứ không phải một người mà tôi phải luôn dè chừng khi nằm cạnh.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)