Chương 7 - Câu Chuyện Chưa Kết Thúc

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cô nhìn theo bóng lưng anh, khập khiễng, lẫn vào ký ức một người đàn ông từng cao lớn oai hùng trong quân phục.

Bạch Nhiễm khẽ cười, lẩm bẩm:

“Tần Mặc, một nước rơi, không hối tiếc.

Anh hãy bước tiếp—nhưng nhất định đừng hối hận.”

12

Bạch Nhiễm là người đã hứa thì nhất định sẽ làm.

Đã nói sẽ giải thích rõ ràng, cô liền chọn một ngày, đích thân đến nhà họ Tần.

Mẹ Tần vừa thấy cô đã mừng rỡ:

“Tiểu Nhiễm, mau vào ngồi, dì vừa hầm canh tuyết nhĩ, để dì múc cho con một bát nhé?”

“Dì Tần, dì đừng bận nữa.” Bạch Nhiễm nhẹ nhàng ngăn lại, giọng nghiêm túc, “Hôm nay con đến, là có chuyện muốn nói rõ với dì.”

Thấy vẻ mặt trịnh trọng của cô, nụ cười trên mặt mẹ Tần khựng lại đôi chút:

“Chuyện gì vậy con, sao nghe nghiêm túc thế?”

Bạch Nhiễm nhìn thẳng vào mắt bà, từng chữ rõ ràng và kiên định:

“Dì, con biết dì luôn quý con, coi con như con gái ruột. Con cũng luôn kính trọng dì. Nhưng về chuyện giữa con và Tần Mặc… con nghĩ có lẽ dì đã hiểu lầm.”

Mẹ Tần mím chặt môi, không nói gì.

“Con và Tần Mặc lớn lên cùng nhau, tình cảm cách mạng ấy con rất trân trọng. Nhưng với anh ấy, từ trước đến nay, con chỉ coi như anh trai, chưa từng có suy nghĩ nào khác.”

Bạch Nhiễm nói từng lời vô cùng dứt khoát.

“Trước kia không có, bây giờ không có, sau này cũng sẽ không có.”

Mẹ Tần không nhịn được: “Nhưng Tiểu Nhiễm, chẳng phải trước kia con rõ ràng…”

Bạch Nhiễm mỉm cười, cắt lời: “Khi đó con chưa hiểu chuyện. Giờ Tần Mặc đã tìm được người mình yêu thật sự, con thật lòng mừng cho anh ấy. Bác sĩ Lâm là cô gái tốt, họ rất xứng đôi.”

Cô nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng nắm tay bà:

“Dì à, con mong dì đừng tiếp tục gán ghép con với anh Tần Mặc nữa. Điều đó không công bằng với bác sĩ Lâm và với con… là một gánh nặng.”

Mẹ Tần sững người, ánh mắt thoáng qua sự bất ngờ, tiếc nuối, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài thật dài:

“Tiểu Nhiễm… con… con nói thật sao?”

Bạch Nhiễm gật đầu: “Là thật, thưa dì. Dì mãi mãi là bề trên con kính trọng, con luôn biết ơn tình cảm của dì dành cho con. Nhưng chuyện tình cảm, không thể cưỡng cầu. Con thật lòng mong anh ấy hạnh phúc, mà hạnh phúc của anh ấy, giờ đây nằm nơi bác sĩ Lâm.”

Mẹ Tần im lặng rất lâu, rồi mới chậm rãi nói: “…Dì hiểu rồi. Là dì đã nghĩ sai. Nhưng con không được vì chuyện này mà xa cách với dì nhé.”

Rời khỏi nhà họ Tần, Bạch Nhiễm cảm thấy cả người nhẹ nhõm.

Bầu trời xanh thẳm, nắng xuân ấm áp.

Cuối cùng cô cũng tự tay cắt đứt mối liên hệ không cần thiết cuối cùng ấy.

13

Từ sau buổi trò chuyện thẳng thắn hôm đó, dù mẹ Tần có chút tiếc nuối,

nhưng cũng không còn cố chấp gán ghép Bạch Nhiễm với Tần Mặc nữa.

Chỉ là mối qua lại giữa hai nhà dần nhạt đi.

Thỉnh thoảng gặp ngoài sân, mẹ Tần vẫn niềm nở chào hỏi:

“Tiểu Nhiễm, đi làm à con?”

Chỉ là sự niềm nở ấy đã không còn thái quá, mà thay vào đó là sự khách khí vừa đủ.

Bạch Nhiễm lại cảm thấy như thế càng dễ chịu hơn.

“Vâng, dì Tần, hôm nay có ca hội chẩn khó.” Cô luôn lịch sự đáp lại, rồi vội vàng đến bệnh viện.

Thỉnh thoảng trong vườn hoa bệnh viện, cô sẽ thấy từ xa bóng dáng Tần Mặc và Lâm Yên sánh bước.

Lâm Yên cẩn thận đỡ tay anh, hai người vừa đi vừa trò chuyện nhỏ, trên mặt là ánh sáng hạnh phúc rạng rỡ.

“Anh Mặc, bác sĩ nói anh chỉ cần kiên trì phục hồi hai tháng nữa là bỏ được nạng rồi.”

“Ừ, nhờ có em bên cạnh.”

Những lời đối thoại ấy lướt qua tai Bạch Nhiễm, cô luôn lặng lẽ rẽ sang hướng khác.

Trái tim cô không còn dậy sóng vì những hình ảnh ấy nữa.

Bây giờ thế giới của cô đã được lấp đầy bởi kim châm, sách thuốc, và từng bệnh nhân.

Ban ngày khám bệnh, ban đêm nghiên cứu y án tổ truyền, kết hợp kinh nghiệm kiếp trước và thực hành hiện tại cô bắt đầu viết cuốn “Tâm đắc lâm sàng về liệu pháp kim châm”.

“Bác sĩ Bạch, phương án châm cứu của ca này…” Một bác sĩ thực tập trẻ cầm hồ sơ đến hỏi với ánh mắt kính trọng.

“Phải đặc biệt chú ý đến độ sâu và góc độ khi châm vào.” Bạch Nhiễm kiên nhẫn giảng giải, ngón tay cầm kim bạc dưới ánh đèn sáng lên ánh kim dịu dàng.

Cuộc sống bận rộn mà viên mãn, những chuyện liên quan đến Tần Mặc, rốt cuộc đã lùi về thành chuyện cũ xa xăm.

Thời gian lặng lẽ trôi qua như nước.

Thoắt cái, nửa năm đã vụt qua.

14

Đầu xuân năm nay, quân khu tổ chức đại hội thi đấu liên hợp.

Trong nhà ăn, các chiến sĩ bàn tán xôn xao:

“Nghe nói lần này thi đấu có liên quan đến đề bạt thăng chức đấy.”

“Doanh trưởng Tần chắc chắn sẽ tham gia rồi. Anh ấy là người số một ở quân khu chúng ta mà.” Một cậu lính giơ ngón cái.

“Nhưng Liên trưởng Cố của bọn tôi cũng không kém cạnh đâu!”

Bạch Nhiễm bưng hộp cơm đi qua chẳng buồn để ý đến những cuộc bàn luận đó.

Kiếp trước, chính tại kỳ thi này, Tần Mặc đã nổi bật xuất sắc, đánh bại toàn quân khu, được thăng chức vượt cấp, từ đó bước lên đỉnh cao sự nghiệp.

Nhưng kiếp này—mọi chuyện đã không còn liên quan đến cô nữa.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)