Chương 13 - Câu Chuyện Chưa Kết Thúc
Kiếp trước, cha cô vì cô mà bất chấp nguy hiểm, cố hết sức chạy vạy cho cha Tần, cuối cùng mới bị giáng hai cấp liền.
Nhưng đời này, cô và nhà họ Tần không còn là thông gia, lại thêm hành vi của Tần Mặc và mẹ anh ta khiến mẹ cô phản cảm, cha cô sẽ không vì nể tình riêng mà tận tâm tận lực như kiếp trước nữa.
Cho nên, kết cục lần này chính là bị đày đi chuồng trâu.
Đó là kết quả tất yếu sau khi Tần Mặc trọng sinh và lựa chọn Lâm Yên.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, trong lòng Bạch Nhiễm trăm mối ngổn ngang.
24
Bạch Nhiễm vẫn còn nhớ, kiếp trước vào khoảng thời gian này, mẹ Tần vì chuyện của cha Tần mà quá tức giận, dẫn đến đột quỵ và liệt nửa người.
Cô khi đó là con dâu, chỉ đành từ chức ở bệnh viện, toàn thời gian ở nhà chăm sóc mẹ chồng, hoàn toàn từ bỏ sự nghiệp của mình.
Kiếp này, dù không muốn dính líu gì đến Tần Mặc nữa, nhưng nghĩ đến mẹ Tần – người từng yêu thương cô như con gái ruột, nghĩ đến những năm tháng tuổi trẻ Tần Mặc từng thật lòng đối tốt với cô, Bạch Nhiễm rốt cuộc vẫn không đành lòng.
Sau bữa tối, cô cố ý kéo mẹ mình ra một góc:
“Mẹ, mấy hôm trước con có gặp dì Tần, thấy bà ấy sắc mặt không được tốt. Bây giờ chú Tần lại gặp chuyện, con sợ bà không chịu nổi…”
Cô liếc nhìn Cố Hằng đang dọn bát đũa, hạ thấp giọng:
“Hiện giờ con không muốn gặp người nhà họ Tần. Nhưng để trả ơn dì Tần ngày xưa từng đối tốt với con, mẹ có thể thay con đến thăm bà được không?”
Mẹ Bạch thở dài: “Con bé này, vẫn mềm lòng như vậy… Thôi được rồi, sáng mai mẹ đi.”
Sáng hôm sau, mẹ Bạch mang theo hộp thuốc đến nhà họ Tần.
Gõ cửa hồi lâu không ai trả lời, bà cảm thấy có điều chẳng lành, liền đẩy mạnh cửa bước vào. Cảnh tượng trước mắt khiến bà giật mình thở gấp—
Mẹ Tần ngã quỵ trên sàn nhà, bất tỉnh nhân sự, bên cạnh là ấm trà vỡ tan, ấm nước trên bếp than đã cạn khô từ lâu.
Mẹ Bạch vội vã chạy tới kiểm tra, phát hiện bà ấy đã đột quỵ từ lâu, thân thể đã bắt đầu cứng lại.
“Chị Tần…” Mẹ Bạch vừa cấp cứu vừa đỏ hoe mắt, “Sao trong nhà không có lấy một ai…”
Dù bà đã dốc hết y thuật cả đời, bệnh tình của mẹ Tần vẫn quá nghiêm trọng.
Khi Tần Mặc và Lâm Yên nghe tin chạy đến bệnh viện, thì mọi chuyện đã quá muộn.
“Dì Bạch, mẹ cháu…” Tần Mặc quỳ bên giường, nghẹn ngào hỏi.
Mẹ Bạch nặng nề lắc đầu: “Phát hiện quá muộn rồi, dù có Hoa Đà tái thế cũng… sau này sợ là không đứng dậy nổi nữa.”
Bà giận dữ nói: “Cha con đang bị điều tra, không thể về nhà. Trong lúc thế này, trong nhà xảy ra chuyện, mẹ con chỉ có một mình, con với Lâm Yên sao không về xem thử?”
Tần Mặc nhắm mắt đau khổ. Dù anh đã trọng sinh, nhưng vì cú sốc không thể trở lại quân đội, anh lại quên mất chuyện trọng yếu như vậy.
Khi tin truyền đến tai Bạch Nhiễm, cô đang khám bệnh tại bệnh viện.
Chiếc bút máy trong tay khựng lại một chút, nhưng rồi vẫn tiếp tục viết đơn thuốc.
Dù cô đã trọng sinh, vẫn có những chuyện không thể thay đổi được.
25
Không ai đứng ra chạy vạy cầu xin cho cha Tần, cuối cùng, văn bản xử lý cũng được ban hành.
Ngày thông báo điều chuyển được gửi đến, đúng lúc Bạch Nhiễm trở về khu đại viện quân khu để lấy đồ.
Từ xa, cô thấy cha Tần đứng một mình trước cửa nhà, tay cầm tờ giấy quyết định vận mệnh, bóng lưng còng xuống, trông như già thêm mười tuổi.
Bạch Nhiễm do dự một chút, rồi vẫn bước lại gần.
“Chú Tần.” Cô nhẹ giọng gọi.
Cha Tần quay lại, thấy là Bạch Nhiễm, gắng gượng nở một nụ cười: “Là Tiểu Nhiễm à.”
Bạch Nhiễm lấy từ túi áo ra một phong bì, lặng lẽ nhét vào tay ông:
“Trong này có chút tiền, chú cầm lấy. Ở Tây Bắc điều kiện khắc nghiệt, chắc sẽ cần dùng đến.”
Cha Tần cầm phong bì dày cộp, hốc mắt đỏ ửng: “Không, chú có rồi…”
“Chú cứ cầm đi.” Bạch Nhiễm nhẹ giọng nói,
“Nhà nghèo thì phải đi đường giàu. Trên đường chú dùng tạm. Bên đó cuộc sống không dễ, nhưng chú nhất định phải giữ gìn sức khỏe. Hãy tin, trời rồi cũng sẽ sáng.”
Cha Tần run rẩy nhận lấy phong bì, nước mắt tuôn rơi:
“Tiểu Nhiễm, chú hối hận rồi, là Tần Mặc không có phúc, nó phụ con… Năm đó nếu chú…”
Bạch Nhiễm vội ngắt lời: “Chuyện đã qua rồi, chú giữ gìn sức khỏe là được.”
Lúc này, Tần Mặc xách hành lý bước ra từ trong nhà, nhìn thấy Bạch Nhiễm, bước chân khựng lại.
“Bố, đến giờ rồi.” Giọng anh khàn khàn.
Cha Tần nhìn ra sau lưng con trai, không thấy ai, sắc mặt sầm lại: Lâm Yên đâu?”
Tần Mặc cúi đầu: “Cô ấy… cô ấy nói hôm nay bệnh viện có ca phẫu thuật quan trọng, không đi được.”
Cha Tần cười lạnh: “Phẫu thuật quan trọng? Đến tiễn bố chồng một chuyến cũng không có thời gian?”
Ông chỉ vào Tần Mặc, giọng run lên vì giận:
“Chính là người con khăng khăng đòi cưới đó sao? Năm đó vì cô ta, con đẩy một cô gái tốt như Tiểu Nhiễm ra ngoài. Giờ thì nhìn đi, nhìn cho kỹ.”
Tần Mặc đứng im không nói một lời.
Ánh nắng chiếu xuống người anh, kéo bóng anh dài ra trên mặt đất – một cái bóng lẻ loi cô độc.
Bạch Nhiễm lắc đầu quay đi, đi rất xa rồi vẫn còn nghe tiếng ho khàn và tiếng thở dài của cha Tần vọng lại sau lưng.
26
Theo quy định, căn nhà của nhà họ Tần bị thu hồi.
Vì bệnh nặng nên mẹ Tần không thể theo cha Tần đến khu lao cải Tần Mặc đành phải đưa mẹ về sống cùng anh và Lâm Yên.
Ngày chuyển nhà vô cùng vắng lặng. Tần Mặc một mình đi đi lại lại chuyển đồ, mồ hôi thấm đẫm bộ quân phục cũ.
Ánh mắt của hàng xóm – hoặc thương hại hoặc khinh thường – như từng mũi kim đâm vào lưng anh.
“Nhìn kìa, nhà thủ trưởng Tần cũng có ngày hôm nay…”
“Nhỏ thôi, nhìn cũng đáng thương đấy…”