Chương 5 - Câu Cá Hay Là Hung Thủ

12

Đúng là tin tốt thì không ra khỏi cửa, còn tin xấu thì truyền khắp thiên hạ.

Tôi có chút bất lực:

“Anh à, sao tin tức của anh linh thông dữ vậy?”

Anh Trương bỗng cao giọng:

“Thật á?! Tôi còn tưởng tụi nó nói bừa!”

Tôi vội giơ tay ra hiệu giữ im lặng, anh Trương cũng lập tức hạ thấp giọng:

“Giờ ngoài kia người ta đồn đủ kiểu, nào là trong thùng có trẻ con, nào là phụ nữ. Cuối cùng là cái gì vậy?”

Trong lòng tôi thầm nhủ: Bình thường nhìn anh cũng đàng hoàng lắm, không ngờ cũng nhiều chuyện ra phết.

Chi tiết cụ thể thì tôi không dám nói, chỉ qua loa:

“Không biết, tôi cũng không dám nhìn.”

Anh Trương gật gù đồng tình:

“Không nhìn là đúng rồi. Lỡ về gặp ác mộng thì chẳng đáng chút nào.”

Câu cá được một tiếng, lại là một ngày tay trắng.

Tôi chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà, thì anh Trương đột nhiên đề nghị:

“Hôm kia tôi mới tìm được chỗ ngon, ít người mà cá nhiều. Qua thử không?”

Tôi nhìn hộp mồi:

“Để hôm khác đi, nay đi thì tôi cũng chẳng có mồi để thả ổ.”

Anh Trương không ép, chỉ hẹn tôi lần tới.

Tôi đi bộ ra bãi đậu xe, bật đèn pin thu dọn đồ câu.

Bên cạnh xe tôi còn đậu một chiếc SUV — là xe của anh Trương.

Dân câu cá thì xe chẳng ai sạch sẽ gì, xe tôi vốn đã bẩn lắm rồi, nhưng nhìn xe anh Trương thì… phải nói là còn “nát” hơn, nắp cốp phía sau đầy những vết trầy và lõm kỳ lạ, không biết đụng phải gì.

Tôi thầm tặc lưỡi: Đúng là dân câu chính hiệu.

Xếp đồ xong, tôi lái xe rời khỏi đó.

Về đến nhà đã gần mười một giờ.

Vừa lái xe đến dưới lầu thì tôi thấy một bóng người quen thuộc.

Là Lục Minh Sơn.

Anh ta đến đây làm gì?

Tôi ngẩn ra, chầm chậm tấp xe lại, hạ kính xe xuống, ngập ngừng hỏi:

“Sao anh lại ở đây?”

“Mấy hôm nay không liên lạc được với em.”

Anh nhìn tôi, trông có phần mệt mỏi:

“Sợ có chuyện gì xảy ra, nên qua xem thử.”

Nghe vậy, tôi bất giác hơi chột dạ — không liên lạc được là vì tôi chặn số anh mà.

“Tôi có sao đâu, chỉ là đi câu cá thôi, sóng yếu nên không bắt máy được.”

Vừa nói, tôi vừa lôi điện thoại ra, nhanh tay gỡ chặn anh.

Chưa đến hai giây sau, điện thoại rung không ngừng — toàn là cuộc gọi nhỡ của anh mấy hôm nay.

Lục Minh Sơn chắc chắn nhìn thấy hết, nhưng không vạch trần, chỉ khẽ cười:

“Không sao là tốt rồi. Muộn rồi, về nghỉ sớm đi.”

Tôi hơi bất ngờ nhìn anh, dưới ánh đèn, quầng thâm dưới mắt anh rõ ràng đến lạ, trông như đã rất lâu không ngủ ngon.

Im lặng vài giây, tôi lại thấy hơi áy náy, bèn lẩm bẩm:

“Tôi không sao, sau này anh không cần bận tâm đến tôi đâu. Anh hiểu ý tôi chứ? Tôi có bạn trai rồi.”

Dù thật ra không có.

Chỉ là với kiểu người như anh – lặng lẽ điều tra sở thích người khác, kiểu ám muội này quá đáng sợ rồi.

Từng là chàng cảnh sát soái ca khiến tôi rung động, giờ tụt thẳng xuống thành người “có vấn đề tâm lý”.

Lục Minh Sơn mấp máy môi, mấy giây sau mới cất lời, giọng nói khàn khàn có phần yếu ớt:

“Ôn Niên, là vì em không thích tôi… nên mới giả vờ không hiểu, phải không?”

13

Hả?!

Sao tự nhiên lại nói đến chuyện thích hay không thích vậy trời?!

Tôi có nói câu nào đâu!

Chắc là vì nét mặt tôi quá đơ nên Lục Minh Sơn mím môi, lại lên tiếng:

“Xin lỗi, là tôi tự đa tình rồi.”

Không phải… anh đợi đã!

Tôi mở cửa xe đuổi theo:

“Anh nói rõ xem nào—Ơi khoan đã, anh ơi, anh không sao đấy chứ?!”

Tay tôi vừa chạm vào cánh tay anh, thì thấy thân thể Lục Minh Sơn chợt lảo đảo, nếu tôi không nhanh tay đỡ thì chắc anh ấy đã ngã sấp mặt rồi.

“Tôi nói trước nhé, anh đừng có lăn ra ăn vạ đấy! Tôi không làm gì anh đâu!”

Lục Minh Sơn cúi người, ôm lấy bắp chân, mặt nhăn nhó:

“Đứng lâu quá, tê chân rồi.”

Tôi ngẩn ra:

“Anh… đứng đợi tôi bao lâu rồi?”

Lục Minh Sơn bĩu môi:

“Chưa đến một tiếng đâu.”

“Anh bị ngốc à?!”

Tôi thật sự hết nói nổi:

“Không liên lạc được, điện thoại thì không bắt máy, vậy là đã có dấu hiệu rõ ràng rồi còn gì?! Vậy mà anh vẫn cứ đứng đó đợi?!”

“Vì tôi lo cho sự an toàn của em. Và tôi… cũng muốn có được một câu trả lời.”

Lục Minh Sơn nắm lấy tay tôi, ánh mắt sâu thẳm:

“Ôn Niên… Là vì nhìn thấy tôi nên em mới không thích tôi sao?”

Khoan đã đã đã, cái gì mà thích với không thích nữa vậy?!

Tôi sững người.

Đúng là tôi mê trai đẹp, và anh thì rất hợp gu tôi.

Nhưng mà… mới biết nhau chưa đầy nửa tháng, tôi làm sao mà yêu được chứ?!

Lục Minh Sơn nhìn vẻ mặt của tôi, dường như đã hiểu ra điều gì, giọng anh trở nên khó tin, xen lẫn cả thất vọng:

“Đã nửa tháng rồi, Ôn Niên… Em vẫn chưa nhận ra tôi là ai sao?!”

Ơ…

Tôi dè dặt hỏi:

“Ừm… tôi… lẽ ra phải nhận ra gì sao?”

Lục Minh Sơn trông như sắp ngất đến nơi, anh nhắm mắt lại, cố bình ổn cảm xúc rồi nói:

“Lấy điện thoại ra. Nhập số điện thoại của tôi vào phần tìm bạn trên WeChat.

Rồi nhấn tìm kiếm.”

Tôi ngoan ngoãn làm theo từng bước.

Nhập số điện thoại… tìm kiếm…

Một tài khoản quen thuộc mà cũng xa lạ hiện ra ngay trên màn hình.

Tôi chết trân tại chỗ.

Mấy giây sau, tôi từ từ ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt Lục Minh Sơn đang tối sầm lại, rồi nở một nụ cười gượng gạo:

“Chào anh nhé, bạn trai.”

14

Ai mà ngờ được, Lục Minh Sơn lại chính là bạn trai online của tôi – người dùng nick “Hươu trong núi”!

Lục Minh Sơn cụp mắt xuống, giọng mang theo mấy phần ấm ức:

“Chỉ vì tôi đi bắt tội phạm xuyên tỉnh, mấy ngày không kịp trả lời tin nhắn, mà em đã muốn chia tay rồi sao?”

Tôi há miệng, một lúc sau mới nghẹn ra được vài chữ:

“Thì… ít ra anh cũng nên nói với tôi một tiếng chứ! Ai mà chịu nổi việc người yêu cứ thi thoảng lại bặt vô âm tín hả?!”

Lục Minh Sơn nghe vậy càng thêm oan ức:

“Tôi có nói mà! Nhiệm vụ thì không tiện tiết lộ, nhưng trước khi đi tôi đã nhắn trước là sắp tới sẽ bận, là do em không thèm để ý. Đến lúc tôi xong việc tìm em lại thì em đã chặn tôi rồi!”

Nghe đến đây, tôi khẽ hít vào một hơi lạnh — ờ đúng rồi, lúc đó vì anh ấy không trả lời nên tôi bực quá chặn luôn, rồi… quên béng chuyện đó luôn thật.

Nhưng mà anh nói là trước khi đi có nhắn cho tôi?

Tôi hoàn toàn không nhớ gì cả.

Lục Minh Sơn lập tức rút điện thoại ra, chuẩn bị “tự minh oan” cho mình.

Mắt tôi ngay lập tức đập vào dòng ghi chú anh đặt cho tôi:

“Bạn gái (bản đã gặp mặt)”.

Thấy tôi nhìn chằm chằm, anh liếc tôi:

“Không đúng à?”

Tôi nào dám nói không…