Chương 2 - Canh Mướp Và Sự Trả Thù
Tôi phải dùng canh mướp để hành hạ công bằng từng người trong nhà.
“Thẩm Vân Thư, mày có ý gì đây hả!”
Anh tôi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tôi.
Thẩm Hạo rất thích ăn chân giò, thịt kho tàu, giò heo; thấy canh mướp là sắc mặt liền biến.
Tôi giả bộ vô tội.
“Anh à, mướp là đồ tốt, em chỉ muốn chia sẻ với anh thôi mà.”
“Chẳng lẽ thường ngày toàn là giả vờ? Thực ra căn bản không thích ăn mướp?”
Câu này vừa nói ra, mẹ tôi lập tức không vui.
“Đúng vậy Hạo Hạo, mướp là thứ tốt, sao con lại có biểu cảm đó?”
Thẩm Hạo không dám cãi lại, chỉ đành nghiến răng nuốt xuống.
Anh ấy trừng tôi một cái, cố nặn ra nụ cười.
“Sao lại thế được, anh ăn ngay đây!”
Khoảnh khắc anh cầm lấy chén đũa, tay run một cái, nguyên bát canh mướp đổ hết lên bàn tôi.
Nước canh lập tức làm ướt toàn bộ máy tính.
Tôi lập tức phát điên.
“Trong máy có bài phát biểu em chuẩn bị cả tuần lễ, còn có tài liệu, anh làm gì vậy!”
Tôi run rẩy bấm nút mở máy, máy kêu lèo xèo vài tiếng rồi tối đen, không còn phản ứng.
Anh tôi thản nhiên cười.
“Chỉ là tài liệu thôi mà, mất rồi thì làm lại, làm gì ghê vậy.”
Mẹ tôi nhìn nước canh đổ ra chỉ biết thở dài.
“Anh con cũng là vì lo cho con, không có cái máy đó con sẽ được nghỉ ngơi thật tốt.”
“Chỉ tiếc bát canh ngon như thế.”
Nghe mẹ tôi thở dài, ba tôi lập tức chỉ vào mặt tôi mắng.
“Thẩm Vân Thư, mày dám vì một cái máy tính mà trở mặt với người nhà, đúng là thứ vô ơn bạc nghĩa!”
Ba tôi lập tức cầm máy ném mạnh xuống đất.
Tiếng “rầm” vang lên, hoàn toàn chấm dứt khả năng sửa chữa.
Như thể chưa hả giận, ông còn giẫm mạnh lên mấy cái, giẫm cho linh kiện nát bét mới chịu dừng.
Nhìn cảnh tượng ấy, tôi chỉ thấy buồn cười.
Hồi sốt, tôi bị ép uống canh mướp, để lại di chứng, họ lại nói tôi mang số khắc mệnh, tự chuốc lấy.
Hồ sơ bị hủy, tôi lo đến suýt khóc, họ lại nói tôi vô dụng, chút chuyện thế này cũng không xử lý được.
Mẹ tôi phá hỏng con đường thăng chức của tôi, lúc tôi hoàn toàn thất vọng, lại còn bị trách là đứa con bất hiếu, vô ơn.
Một người thì liên tục kiểm tra mức độ phục tùng của tôi, một người thì ra sức tẩy não tôi.
Trước đây tôi thật sự đã tưởng rằng tất cả là lỗi của mình.
Lần này, tôi muốn để họ cũng nếm trải cái cảm giác đắng chát không thể nói nên lời đó!
Tôi xoay người, lấy từ trong túi ra một chiếc laptop khác, giả vờ ngạc nhiên nói:
“Ôi chết, em quên mất, cái máy trên bàn là của anh, máy của em để trong túi sạc pin rồi!”
Lúc này, đến lượt anh tôi nhảy dựng lên.
Anh ấy không thể tin được, nhìn chằm chằm vào cái máy tính bị vỡ nát dưới đất, tức giận gào lên:
“Em cố tình phải không? Sao không nói sớm!”
“Hồ sơ và phương án công việc của anh đều trong cái máy đó, giờ máy hỏng rồi em bảo anh phải làm sao!”
Tôi chỉ vào ba mình, mặt mũi vô tội:
“Em có nói mà, nhưng ba vẫn đập máy.”
“Anh à, không có cái máy này thì anh sẽ được nghỉ ngơi nhiều hơn đấy.”
“Chẳng lẽ anh lại muốn vì một cái máy mà trở mặt với ba sao?”
Tôi trả lại nguyên vẹn những lời trách mắng họ từng nói với tôi, cho Thẩm Hạo nếm trải.
Ba tôi có chút chột dạ.
“Hạo Hạo à, ba đâu cố ý đâu……”
Mẹ tôi liền bưng một bát canh mướp khác đưa lên sát miệng Thẩm Hạo.
“Chuyện nhỏ thế mà cũng nổi giận như vậy, xem ra gan hỏa vượng rồi, uống chút canh mướp hạ hỏa đi con.”
Nhìn bộ dạng bị dồn ép của Thẩm Hạo, trong lòng tôi thấy vô cùng sảng khoái.
Mới chỉ bắt đầu thôi mà, báo ứng của các người còn dài dài!
Chuyện buổi chiều vừa lắng xuống, ba tôi lại tìm đến tôi.
Ông ta với dáng vẻ như lẽ đương nhiên:
“Gần đây ba làm quen được một ông chủ lớn, chiều nay hẹn gặp mặt với anh con, chuyện này rất có lợi cho sự nghiệp của Hạo Hạo. Con mau đi mua ít quà biếu, chiều để anh con mang theo.”
Tôi nhìn ông, mặt đầy khó hiểu.
“Anh ấy đi gặp khách, sao lại bắt con đi mua quà?”
Ba tôi lớn tiếng, đầy lý lẽ:
“Hạo Hạo mà phát đạt kiếm được tiền, chẳng phải cả nhà đều được thơm lây à, chia rạch ròi như vậy làm gì?”
“Ba là cha của con, lời ba mà con cũng dám cãi à?”
Thẩm Hạo mà phát đạt? Còn khó hơn heo cái leo cây.