Chương 3 - Canh Gà và Những Đứa Con Dưới Tình Yêu Của Mẹ
Bà nói nhanh như súng bắn liên thanh, không để tôi chen được một câu.
Cái lý lẽ “nước cốt gà nguyên chất” đó, bà nói trơn tru như thể đã chuẩn bị sẵn từ trước, chỉ chờ tôi hỏi tới là đáp liền.
Từng chút, từng chút một, lòng tôi nguội lạnh.
Cái tia hy vọng mong manh rằng “chắc là hiểu lầm thôi”… hoàn toàn vụt tắt.
Tôi cầm điện thoại, giọng đều đều:
“Thì ra là vậy. Con hiểu rồi, mẹ.”
Có lẽ phản ứng quá bình thản của tôi khiến bà bất ngờ, bà khựng lại vài giây, giọng dịu xuống:
“Con hiểu là tốt. Đừng suy nghĩ lung tung nữa, dưỡng thai cho tốt. Tuần sau mẹ lại nấu canh mang tới cho. Mẹ sẽ cho thêm chút táo đỏ, kỷ tử cho con.”
“Không cần đâu mẹ.” Tôi cắt lời bà.
“Chu Minh nói anh ấy đang học nấu cho con rồi. Không phiền mẹ phải chạy tới chạy lui nữa. Mẹ lo cho em gái con đi, nó cần mẹ hơn con.”
Nói xong, tôi không đợi bà phản ứng, lập tức ngắt máy.
Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Ba mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi chủ động dập máy khi mẹ gọi.
Là lần đầu tiên tôi thẳng thừng từ chối “tấm lòng” của mẹ.
Chu Minh đứng bên cạnh, siết chặt bàn tay lạnh ngắt của tôi, âm thầm truyền cho tôi sự ủng hộ.
Ba ngày sau, báo cáo xét nghiệm có kết quả.
Giấy trắng mực đen, lạnh lùng và khách quan.
Phần canh của em gái tôi có hàm lượng protein, chất béo, canxi, sắt và nhiều loại axit amin
cao hơn hẳn phần canh của tôi. Đồng thời còn phát hiện các thành phần thuốc bổ như đương quy, hoàng kỳ và collagen từ bong bóng cá.
Còn phần của tôi… thành phần chủ yếu là nước, một ít chất béo và muối hàm lượng dinh
dưỡng cực kỳ thấp. Không hề phát hiện dấu vết của các dược liệu hay bong bóng cá.
Kết luận rõ ràng và tàn nhẫn.
Tôi phải đợi đến hôm nay, mới dùng một cách vừa khoa học vừa nhục nhã như vậy, để
chứng minh cái sự thiên vị đã len lỏi vào từng ngóc ngách cuộc sống tôi từ lâu lắm rồi.
Tôi không lập tức nổi giận.
Chỉ lặng lẽ chụp ảnh bản báo cáo, lưu vào album bảo mật trong điện thoại.
Những ngày sau đó, tôi lấy cớ nghén nặng, ăn uống kém, tiếp tục từ chối phần canh mẹ gửi đến.
Trong điện thoại, mẹ tôi than thở vài câu, nói tôi khó chiều, nhưng cũng không ép nữa.
Ngay sau đó, bà đăng ngay một bức ảnh lên nhóm gia đình — đang cười tươi rạng rỡ, xoa bụng em gái tôi tại nhà nó.
Tôi tự nhủ lòng phải bình tĩnh, không nhìn, không nghĩ nữa.
Điều quan trọng nhất bây giờ là giữ thai cho thật tốt.
Bỏ qua mấy chuyện bực bội đó, giai đoạn cuối thai kỳ của tôi vẫn tính là hạnh phúc.
Chu Minh nói được làm được, bắt đầu tìm hiểu thực đơn cho bà bầu, học nấu canh từ mẹ anh ấy.
Tay nghề anh còn vụng, canh đôi lúc mặn nhạt thất thường, nhưng bát nào cũng nóng hổi, nguyên liệu đầy đủ.
Em bé trong bụng tôi cũng lớn nhanh, lần tái khám tiếp theo, bác sĩ nhìn tôi dịu giọng đi nhiều:
“Như vậy mới đúng, tiếp tục duy trì nhé, con đang bắt đầu theo kịp rồi đấy.”
Tôi xoa lên bụng đã nhô cao, lần đầu tiên cảm thấy an tâm thật sự.
Lẽ ra tôi nên tỉnh ra từ sớm — con là của mình, thì bản thân mình phải tự bảo vệ lấy nó.
4
Tôi đã không còn mong đợi gì từ mẹ mình, thì bà lại chủ động tìm tới, sau một thời gian im lặng.
“Lê Đồng! Có phải con nói gì với em con không hả?!”
Tôi ngẩn ra: “Con có nói gì đâu ạ.”
“Nói xàm! Thế sao nhà chồng nó hôm nay lại tự nhiên hỏi mẹ có mang canh cho con không?
Còn bảo chị em phải công bằng! Đừng để con thiệt thòi! Không phải do con xúi gì thì là gì?!
Con mang thai yếu sẵn, ăn gì cũng không hấp thu được, sao lại đổ lỗi cho mẹ chứ?!”
Tôi hít sâu một hơi, giận đến mức không muốn nhịn thêm nữa.
“Mẹ,” tôi cắt lời bà, “thật sự là cùng một nồi canh sao?”
Đầu dây bên kia lập tức im phăng phắc.
“Con… con nói gì vậy?”
“Con nói gì, chắc mẹ tự hiểu.”
“Báo cáo kiểm nghiệm thành phần canh… con đang cầm đây. Mẹ có cần con đăng lên nhóm gia đình, để mọi người cùng xem thử lòng mẹ thiên vị đến mức nào không?”
Trong điện thoại chỉ còn lại tiếng thở dồn dập, nặng nề của mẹ tôi.
Vài giây im lặng trôi qua rồi giọng bà bỗng vang lên chói tai: “Lê Đồng! Con dám đi xét nghiệm?! Con xem mẹ là gì hả? Là tội phạm à?! Mẹ vất vả mỗi tuần mang canh đến, con lại nghi ngờ mẹ thế sao?!”
Tôi bật cười khẩy: “Mẹ, đến nước này rồi mẹ vẫn còn muốn tự lừa mình lừa người à? Chính vì quá tin mẹ, con mới uống suốt ba tháng thứ ‘nước rửa nồi’ đó, suýt nữa làm hại con mình!”
“Cái gì mà nước rửa nồi! Con nói bậy gì đó hả!”
Bà gần như gào lên: “Đó… đó là canh thanh đạm cho con giải nhiệt! Nước trong mới dưỡng người! Còn em con là người yếu, cần canh đậm mới hấp thu được! Con biết gì mà nói?!”
Một lời nói dối mới, lộ liễu và vụng về đến mức đáng buồn cười.
Tôi nghe những lời biện hộ rối ren trong cơn hoảng loạn của bà, không còn tức giận nữa — mà là thấy lạnh nhạt đến mức bình tĩnh trở lại.
“Thế thì tốt.”