Chương 6 - Cánh cửa thời gian trở lại

09

Trước khi mở cửa, tôi hít sâu một hơi.

Lấy hết can đảm mấy lần mà vẫn không thể xoay nổi tay nắm cửa.

Lúc này tôi mới chợt nhận ra — trong ký ức của tôi, Lục Kỳ Uyên 23 tuổi gần như chẳng có mấy.

Đến cả tính cách lúc đó anh như thế nào tôi còn nhớ không rõ,

nói gì đến chuyện phải dỗ anh ra sao.

Hay là… cứ xông vào hôn anh một cái rồi quay lại hỏi anh lớn sau?

Còn chưa nghĩ xong thì cánh cửa đã bị mở từ bên trong.

Lục Kỳ Uyên cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh.

“Sao đứng do dự ngoài cửa lâu vậy?”

“Hay là… đến cái nhà này em cũng không muốn quay lại nữa rồi?”

Đáng sợ quá, hay là chạy trốn cho rồi…

Ý nghĩ vừa lóe lên, tôi tự tát mình một cái thật mạnh.

Không thể làm lính đào ngũ!

Lục Kỳ Uyên giữ chặt tay tôi:

“Em tự hành hạ bản thân là để ép anh đồng ý ly hôn sao?”

“Anh nói cho em biết, không đời nào. Trừ khi anh chết.”

Tôi vội vã vỗ ba cái lên miệng anh:

“Không nói gở! Nhanh lên, nhổ nhổ nhổ!”

Thấy anh im re, tôi thúc một lần nữa.

Lục Kỳ Uyên lúc này mới chịu làm theo.

Chúng tôi cùng ngồi xuống ghế sofa.

Tôi không vòng vo:

“Em là Lộ Thiên Thiên đến từ bảy năm sau.”

“Cửa nhà mình có thể xuyên không. Em sai rồi, vì muốn tham cả hai phiên bản nên đã giấu anh.”

“Em không hề ngoại tình, em chỉ yêu mình anh.”

“Lục Kỳ Uyên ba mươi tuổi nói với em, anh đã từng rất tệ, rất cô đơn… Xin lỗi, em không hề biết. Em thật sự xin lỗi vì đã bỏ mặc anh.”

“Anh có thể tin em… và tha thứ cho em không?”

Thấy anh vẫn im lặng, tôi lấy điện thoại ra:

“Bây giờ là tám giờ tối. Đến mười giờ, sẽ có một cặp sao bị tung tin ly hôn.”

“Sáng hôm sau sẽ có thông báo chính thức.”

Cả hai chúng tôi đều không nói gì nữa.

Cứ thế chờ đến mười giờ đêm.

Mở điện thoại lên lần nữa, thấy ngay vài từ khóa đứng đầu hot search.

Từ khóa 【Ly hôn】chễm chệ trên top 1.

Tôi đưa điện thoại cho anh xem:

“Giờ tin rồi chứ?”

Lục Kỳ Uyên lộ vẻ bất lực:

“Cả đống chuyện mà em chỉ nhớ mỗi cái này?”

Tôi cười gượng.

Hết cách rồi, trí nhớ của tôi đúng kiểu — tin tức giải trí thì nhớ cực rõ, còn kiến thức thì mù mờ. Lúc đó chỉ nghĩ ra được cái này thôi.

Tôi kéo tay áo anh, lắc lắc:

“Lục Kỳ Uyên, tụi mình bù lại ngày kỷ niệm 100 hôm đó nha?”

Anh không nói gì, tôi bèn ghé mặt dán lên má anh cọ nhẹ.

“Được không mà, năn nỉ đó~”

Cuối cùng Lục Kỳ Uyên cũng chịu thỏa hiệp, đứng dậy:

“Anh đi nấu cơm.”

Tôi kéo anh lại:

“Thôi khỏi, tụi mình qua bước tiếp theo luôn đi.”

Từ hành động của anh, tôi có thể cảm nhận rõ ràng — Lục Kỳ Uyên vẫn còn đang giận.

Và tôi thì chỉ còn nước ngoan ngoãn chịu trận.

Tôi định trốn mà bị anh kéo lại.

“Em thích anh hơn, hay thích cái thằng Lục Kỳ Uyên kia hơn?”

Hỏi mấy câu thế này ngay lúc này luôn hả?!

Tôi cố nhịn.

“Dĩ nhiên là thích anh rồi. Ai mà lại không thích trai trẻ đẹp chứ?”

Lục Kỳ Uyên vẫn không buông tha.

“Vậy tụi anh ai làm em hài lòng hơn?”

“Anh, là anh.”

“Ồ? Vậy anh hơn ở chỗ nào?”

Tôi cắn môi, không chịu nói.

Lục Kỳ Uyên liền xoay người tôi lại.

“Không nói thì…”

Sự kiên cường của tôi chỉ kéo dài được vài giây.

“Từng chi tiết, từng điểm một… anh đều khiến em hài lòng hơn.”

Chỉ lúc đó, Lục Kỳ Uyên mới chịu tha cho tôi.

10

Tôi là ôm eo lê lết trở về thời hiện tại bảy năm sau.

Lúc đó tôi mới hiểu ra — thì ra trước đây Lục Kỳ Uyên vẫn còn “giữ sức” cho tôi đấy.

Ở nhà, hiếm khi thấy Lục Kỳ Uyên không đi làm sớm.

Anh không nói lời nào, chỉ ôm tôi vào lòng, bàn tay to xoa nhẹ phần lưng đau của tôi.

“Dỗ xong rồi à?”

Tôi gật gật đầu.

“Mới một đêm đã dỗ xong, đúng là thanh niên chẳng có chút khí tiết gì cả.”

Tôi cố nhịn không phản bác.

“Cái gì mà một đêm đã—”

Ánh mắt Lục Kỳ Uyên bắt đầu âm u.

“Nói mấy lời đó trước mặt chồng mình, em thấy phù hợp lắm à?”

Rõ ràng là tôi lỡ lời rồi.

Mà Lục Kỳ Uyên đang để bụng chuyện cũ, nên chỉ cần tôi nói sai một tí là anh lại giận.

May mà phiên bản trẻ của anh đã dạy tôi cách “dỗ” phiên bản trưởng thành này rồi.

Tôi ôm lấy anh, trán kề trán:

“Em sai rồi. Giờ em mới nhận ra anh đã chịu tủi thân nhiều đến mức nào.”

“Anh trai em chắc đã từng ghét bỏ, mắng mỏ anh, vậy mà anh chẳng hề nói với em.”

“Thật ra ảnh chỉ là anh họ xa thôi, em với ảnh cũng đâu có thân thiết gì.”

“Sau này nếu anh thấy ấm ức gì thì cứ nói với em nhé. Là đàn ông cũng có thể tựa vào vai vợ mình mà.”

Lục Kỳ Uyên bật cười vì bị tôi chọc đúng chỗ.

Tôi được đà hôn thêm một cái.

“Vậy là anh hết giận rồi nha~”

“Chuyện anh họ là do ‘anh ấy’ kể cho em nghe đúng không?”

Tôi gật đầu.

Lục Kỳ Uyên nhếch môi cười lạnh:

“Hắn đúng là có tâm cơ.”

Tôi lập tức tò mò:

“Anh nói vậy là sao?”

“Hắn cố ý để em kể lại chuyện đó cho anh, là sợ anh không tin em.”

“Vì chuyện này, ngoài anh ra thì không ai biết cả.”

“Hừ, hắn tưởng mình là gì? Tưởng mình yêu em sâu đậm hơn sao?”

Tôi lập tức rút sạch biểu cảm trên mặt.

Nhưng vẫn bị Lục Kỳ Uyên nhìn thấu:

“Lúc nãy em có phải thấy cảm động đúng không?”

Tôi vội lắc đầu:

“Em không dám cảm động luôn ấy.”

“Vậy để anh hỏi em, em thích anh hơn hay là hắn hơn? Trả lời nghiêm túc!”

Xong phim rồi…

Cuộc chiến tranh giành “ai là người đàn ông số một” lại bắt đầu.

Đáng sợ quá trời luôn…

“Dĩ nhiên là anh rồi, chồng yêu. Lục Kỳ Uyên 23 tuổi trong mắt anh chẳng khác gì lính mới vào nghề.”

“Dù sao thì anh cũng hơn cậu ta 7 năm kinh nghiệm sống, lại là người cùng em gắn bó từng ấy năm, làm sao ai so được?”

Tôi liếc trộm sắc mặt Lục Kỳ Uyên —

hình như dỗ tới đây là ổn rồi.

Mỗi ngày sống kiểu này đúng là mệt tim thật.

Sáng hôm sau, vừa mở cửa ra lại thấy Lục Kỳ Uyên phiên bản 7 năm trước.

Chắc là tại tối qua phiên bản ba mươi tuổi lén hôn tôi.

Không biết Lục Kỳ Uyên trẻ nghĩ gì, mà mới sáng ra đã cởi áo đứng trước gương khoe cơ.

Trước cám dỗ thế này thì phải làm gì?

Tất nhiên là… không đủ đâu!

Tôi nhào luôn vào lòng “mẹ nam thần”,

hít sâu một hơi rồi cười khúc khích: “A~ thơm quá đi mất~”

Đúng là người trẻ có tâm hơn.

“Anh ơi, tay anh to quá nè Cơ bắp luôn hả? Em không có nè Người anh có mùi nam tính ghê luôn á!”

Lục Kỳ Uyên bật cười khàn khàn trong cổ họng,

âm thanh đó… sao mà nghe quen quen…

Cơ thể tôi bắt đầu có phản ứng cảnh báo,

nhưng nghĩ lại thì — chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!

Tôi nhón chân, hôn nhẹ lên môi anh:

“Môi anh mềm ghê, em muốn cắn một cái~”

“Lộ Thiên Thiên, em thích anh hơn, hay thích phiên bản khác của anh?”

Tôi tự tin cười — câu này mà cũng tính làm khó tôi sao?

“Tất nhiên là anh rồi, baby~ Mấy ông già có gì hay chứ.”

“Em nói rồi mà, đàn ông mà qua 25 tuổi thì cũng như 60 tuổi thôi, anh chẳng cần phải tự ti với anh ta đâu~”

Lục Kỳ Uyên nghiến răng, quai hàm căng lên.

“Lộ Thiên Thiên, là em tự đào hố đấy.”

Tôi nghe ra rồi — là giọng của Lục Kỳ Uyên 30 tuổi!

Giờ quay đầu chạy còn kịp không?!

11

Ngủ dậy một giấc lại sang ngày hôm sau,

trong bếp có một người đàn ông đang làm bữa sáng —

là Lục Kỳ Uyên phiên bản trẻ.

Tôi nhào đến ôm anh:

“Hu hu hu, anh không biết đâu, ông già kia dữ dằn kinh khủng luôn, chẳng dịu dàng gì hết.”

Lục Kỳ Uyên nhét luôn một miếng bánh mì vào miệng tôi, định bịt lại cho tôi khỏi nói tiếp.

Tôi vẫn nhồm nhoàm nhai rồi tiếp tục:

“Anh nói xem, ổng có quá đáng không chứ? Ghen với chính mình là sao?

Chưa gì đã không rộng lượng bằng anh rồi!”

“…Anh thấy thất vọng lắm à?”

Tôi quay đầu lại như cái máy.

Lục Kỳ Uyên 30 tuổi đang đứng tựa vào khung cửa.

Ánh mắt sắc lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống tôi — theo đúng nghĩa đen luôn ấy.

Thư ký mới bước vào được nửa đường thì đã bị gọi quay lại,

giọng Lục Kỳ Uyên nghe như tuyệt vọng mà cũng như bất lực:

“(Tôi…”

Tôi cười gượng, bước đến gần anh:

“Em sai rồi mà… ông xã ơi~”

Tới gần mới phát hiện, trong tay anh đang cầm cái gì đó.

Một góc giấy lộ ra ba chữ: “Ba người đi…”

Không lầm thì đây là… bản vẽ của tôi.

Vừa nghĩ đến nội dung bên trong, mặt tôi đỏ bừng như trái cà chua.

Tôi lùi lại theo phản xạ, nhưng… lại đụng ngay vào một vòng tay khác.

Ô hô~

Xong đời tôi rồi~

(Toàn văn hoàn)