Chương 3 - Cánh Cửa Tâm Hồn
Nhưng tôi vẫn vừa mở tủ vừa kêu họ đừng mua thêm nữa.
Bố mẹ nhìn nhau cười: “Chúng ta quyết định cho con đi học rồi. Đã nhận nuôi con thì phải có trách nhiệm, đi học là điều tất yếu.”
Tôi liếc nhìn căn phòng vẫn chưa gắn cửa ấy.
“Vậy con có thể đi học cùng anh không?”
Bố mẹ khó xử lắc đầu: “Anh con lớn hơn con, kể cả có đi học cũng không thể học cùng lớp. Nó hợp với học tại nhà hơn.”
Tôi cau mày: “Nhưng bây giờ anh có thể thử tiếp xúc với bạn bè cùng lứa rồi mà, con có tra tài liệu rồi, có khi như vậy anh sẽ tốt hơn đấy.”
“Chẳng phải mọi người hy vọng anh ấy sẽ mở miệng, giao tiếp sao? Nếu đến trường, đông người hơn, có bạn mới, biết đâu lại có cơ hội nói chuyện thì sao?”
Thấy tôi kiên định như vậy, sau một hồi do dự, bố mẹ cũng gật đầu.
“Được, vậy thì thử xem sao.”
Tôi vui mừng chạy thẳng về phía phòng của Giang Thần Dận.
“Yeah! Vậy là có hai người cùng đeo balo StellaLou và LinaBell rồi!”
Giang Thần Dận: ……
________________________________________
6
Tôi không nói sai.
Sau khi đến trường, Giang Thần Dận rõ ràng đã có biểu hiện cảm xúc.
Mặt anh tái nhợt, tay chân đổ mồ hôi, gân xanh nổi đầy trán.
Trông vô cùng khó chịu.
Tôi lập tức nắm tay anh, nhẹ nhàng dắt từng bước vào lớp.
“Anh ơi?”
Giang Thần Dận không rút tay ra, ngược lại còn siết chặt tay tôi hơn.
Cứ như muốn bóp nát vậy.
Tôi cắn răng chịu đựng.
Nhưng rồi bên tai vang lên những lời nói từ khắp bốn phương tám hướng.
“Thằng ngốc này lại mò về học à, đầu óc có vấn đề thì đừng đến trường, xui xẻo quá đi mất.”
“Nhìn nó kìa, đi đứng còn chẳng xong, xiêu xiêu vẹo vẹo, đúng là đồ đần.”
“Ngốc nghếch còn được người hầu đi học cùng, mắc cười ghê á.”
“Nhìn cái tay kìa, ghê chưa, nghe nói mấy người có vấn đề tâm thần hay làm động tác cánh bướm đó, ha ha ha, tụi mình là người bình thường thì khác chứ, chỉ vẫy tay kiểu hoa thôi ha ha ha!”
Ngay khoảnh khắc đó, tôi đã hiểu vì sao Giang Thần Dận lại kháng cự chuyện đi học đến vậy.
Tôi nghiến răng, giơ nắm đấm lên.
“Mấy người mà còn nói thêm câu nào nữa, tôi đấm đó!”
“Bọn nhóc ranh tụm lại cười nhạo người khác, có giỏi thì soi gương nhìn lại bản thân đi, cái thứ gì đâu mà hùa nhau bắt nạt!”
“Cánh bướm thì sao, mấy người biết vẫy tay kiểu hoa không? Không biết mà còn lớn giọng, mấy người mới là đồ khiếm khuyết óc đó!”
Tôi chỉ vào từng đứa mà mắng thẳng mặt.
Đám đông đang gây chuyện lập tức tản đi.
“Thằng câm giờ có thêm con điên bên cạnh rồi, chạy mau!”
Tôi vội quay lại bên Giang Thần Dận, người đang cúi đầu, nắm chặt tay, im lặng.
Tôi nắm tay anh.
“Đừng sợ, có em ở đây rồi, không ai dám bắt nạt anh đâu.”
“Bọn nó chỉ là một lũ thần kinh thôi, anh đừng để ý đến chúng.”
Tôi lấy ra cặp đồng hồ thông minh mà bố mẹ mới mua, “tách” một cái đeo lên cổ tay thanh mảnh của anh.
Rồi đeo chiếc còn lại vào tay mình.
“Từ giờ, nếu ai làm khó anh, anh gọi cho em. Em nhất định sẽ đến tìm anh ngay lập tức!”
Giang Thần Dận không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên cổ tay.
7
Buổi sáng hôm đó, chiến tích lẫy lừng của tôi trước cổng trường đã khiến không ít người dè chừng.
Trong lớp không ai dám bắt nạt tôi cả.
Tôi yên tâm tập trung học hành, nhưng đến tiết cuối cùng buổi chiều, chiếc đồng hồ thông minh trên tay tôi rung lên.
Tôi nghe máy, chỉ nghe thấy tiếng mắng chửi hỗn loạn.
“Đồ quái thai, mày mắng tiếp đi, xem giờ không có con điên kia bên cạnh, mày làm được gì nào. Đồ dị hợm thì đừng đến trường của người bình thường, cút về nhà đi!”
Tôi không nghĩ ngợi gì, lao như bay ra ngoài, nhìn thấy trên sân thể dục, Giang Thần Dận đang bị một đám con trai vây lại đánh túi bụi mà không hề phản kháng.
Tay phải của anh vẫn ôm chặt cổ tay trái – nơi đeo chiếc đồng hồ gọi tôi đến.
Tôi như phát điên, lao thẳng vào, đụng bay hai tên.
“Lũ súc sinh tụi mày! Bắt nạt người khác là giỏi lắm hả?!”
Đám đó nhanh chóng hoàn hồn, bắt đầu vây lấy tôi.
“Hừ, một mình mày chắc đánh lại được tụi tao hết đám này chắc?”
Tôi đang định đáp trả, thì cảm giác có ai đó nắm lấy tay mình.
Giang Thần Dận nhẹ nhàng lắc đầu.
Lúc này tôi mới thấy vết bầm tím nơi khóe miệng anh.