Chương 2 - Cánh Cửa Ngăn Cách Hai Thế Giới

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

5

“Trong nhà hết nước rồi.”

Cứ tiếp tục thế này, cho dù tôi không biến thành tang thi, cũng sẽ bị khô queo mà chết.

Dù sao thì tôi cũng không có hệ thống, không có bàn tay vàng, càng không có tin nhắn thần bí nào nhắc nhở tích trữ hàng hóa trước khi tang thi bùng phát.

Cho nên rất thảm, mới ngày thứ hai, nhà tôi đã rơi vào cảnh cạn kiệt hoàn toàn, ai biết được là tên nào đó có chết trong bể chứa nước hay không, tóm lại trong vòi nước chảy ra toàn là máu.

Mặc Ngôn đứng thẳng người ở đó, cũng không biết là anh có nghe hiểu hay không.

Bây giờ đã là buổi tối.

Tôi đã buồn ngủ, lúc anh lại quay lưng đi thì tôi trở về phòng ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy, trước cửa chất ba bình nước khoáng lớn, còn có một đống đồ ăn, khoai tây chiên bánh quy toàn là vị tôi thích.

“Chồng, anh vẫn nhớ em.”

Tôi lao tới, áp sát cửa, dí mắt vào mắt mèo nhìn ra ngoài.

Mặc Ngôn đứng đó, quay lưng về phía tôi.

So với trước đó, trong tay anh còn có thêm một cây rìu sắc bén.

Chắc là giọng tôi đã dẫn tang thi tới.

Bà lão nhà bên nhe răng lao tới.

Mặc Ngôn vung rìu chém xuống.

Đầu bà lão bay ra ngoài, thân thể run rẩy ngã xuống đất, còn co giật rất lâu rất lâu mới hoàn toàn bất động.

“Chồng.”

Tôi hạ giọng xuống, Mặc Ngôn chậm rãi quay người lại, đôi mắt trắng dã không có chút sinh khí nào, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt mèo.

“Nếu anh còn nhớ em, anh gật đầu đi, ra hiệu một chút cũng được mà.”

Cả người tôi gần như dán sát vào cửa, vậy mà anh lại chậm rãi quay người đi, để lại cho tôi một bóng lưng, ý là nói anh không nhớ tôi nữa.

“Mặc Ngôn, anh đừng tưởng như vậy là lừa được em, anh còn không phối hợp, tin hay không em mở cửa lao ra ngoài ngay bây giờ.”

Tôi rất tức giận, rõ ràng là anh nhớ, thậm chí còn nghe hiểu tôi nói gì.

Còn giả vờ.

Giả cái gì mà giả.

Tang thi thì sao chứ, tôi đâu có kỳ thị chủng tộc tang thi.

6

“Tôi đếm tới ba, anh không quay lại, tôi sẽ mở cửa.”

“Một.”

“Hai.”

Tay tôi đã nắm lấy tay nắm cửa, bóng lưng anh vẫn cứng đầu như vậy.

“Ba.”

Tôi xoay khóa cửa, anh đột ngột quay người lại, nhe ra tám cái răng, còn khá trắng.

Tôi nói: “Hung dữ cái gì, anh đừng tưởng biến thành tang thi là tôi sợ anh.”

Động tác nhe răng của anh cứng lại.

“Thu răng của anh lại, nếu không tôi đưa thẳng cánh tay vào miệng cho anh cắn, cùng anh làm tang thi cũng không tệ.”

Tôi vừa nói xong, anh lập tức khép miệng lại, lặng lẽ quay người đi.

“Quay lại đây, tôi cho anh quay đi hồi nào.”

Giọng tôi vừa lớn lên, ông lão nhà bên đã lao tới.

Mặc Ngôn vung rìu một cái, rồi lại lặng lẽ quay lại, nhìn vào mắt mèo, trên gương mặt xám chết lộ ra vẻ bất lực cưng chiều.

Anh trước giờ luôn không có cách nào với tôi.

Tôi muốn cười, nhưng nước mắt lại không khống chế được mà trượt xuống mặt.

Ba năm trước, anh quỳ một gối xuống đất, ngẩng đầu nói sẽ bảo vệ tôi cả đời, ai ngờ ba năm sau lại là kiểu bảo vệ như thế này.

Thế giới bên ngoài càng lúc càng hung tàn.

Nơi tôi ở là khu nhà ổ chuột trong thành phố, ở tầng năm, vẫn ngửi được mùi máu nồng nặc, còn có mùi xác thối.

Đây là miền Nam, lại còn là mùa hè.

Mặt trời mùa hè chiếu xuống, cái mùi đó đúng là chịu không nổi, tôi chỉ muốn nôn.

Sáng hôm đó.

Tôi ngủ mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài.

Ngay khoảnh khắc đó, tôi bật dậy lao ra.

Cửa lớn hé mở, Mặc Ngôn đứng ngoài cửa, xách túi lớn túi nhỏ đang nhét vào trong.

“Chồng.”

Tôi kích động hét lên.

Động tác của anh khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt lộ ra sắc đỏ sẫm.

Đó là khát vọng đối với thức ăn.

Tôi chính là con mồi ngon nhất, còn anh là con dã thú đáng sợ.

7

Tôi sợ tới mức rụt cổ lại.

Sắc mặt anh trầm xuống, ném đồ xuống, động tác đóng cửa rất nhẹ.

“Chồng.”

Tôi lao tới.

Cửa đã bị khóa, chỉ có thể thông qua mắt mèo nhìn thấy anh đang quay lưng lại.

Hai con tang thi lao tới.

Anh xách rìu, mỗi nhát một con, bạo lực và hung tàn.

“Chồng, em nhớ anh.”

Tôi bĩu môi, mũi cay xè, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Lưng anh cứng đờ, rất lâu không quay đầu lại, chỉ nắm chặt cây rìu.

Anh vẫn không muốn gặp tôi.

Tôi cảm thấy anh chắc là sợ không khống chế được bản thân mà làm tôi bị thương.

Bên ngoài toàn là thế giới người ăn người.

Trong những ngày đầu, còn lờ mờ nghe thấy tiếng kêu thảm của con người.

Bây giờ gần như không còn nghe thấy tiếng người nữa.

Chỉ còn tiếng gầm thấp của tang thi, còn có thứ âm thanh nhỏ vụn khi nhe răng gặm xương.

Điện cũng đã cúp từ lâu.

Đến ngày thứ tám, trong vòi nước ngay cả nước máu cũng không chảy ra nữa.

Mặc Ngôn vẫn liên tục mang đồ vào trong nhà.

Các loại đồ ăn đồ dùng, phòng khách đã bị nhét chật kín.

Anh vẫn canh ở cửa.

Tang thi trong hành lang đã bị anh dọn sạch, cho dù tôi nói chuyện, cũng không thấy tang thi nào lao ra, yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng sợ.

“Chồng, mất điện rồi, mấy miếng thịt anh mang về đều thối hết rồi.”

Tôi áp vào cửa trò chuyện với anh.

Mặc Ngôn không quay đầu, cũng không đáp lời, từ sau khi biến thành tang thi, anh không nói thêm lời nào nữa, chắc là đã mất chức năng ngôn ngữ, nhưng tôi biết anh vẫn nghe hiểu lời tôi nói.

Ngày thứ mười lăm của tận thế.

Tang thi trong tòa nhà này đã bị Mặc Ngôn xử lý sạch sẽ, ngay cả xác chết dưới đất, còn cả những cái đầu nổ tung cũng đều không còn.

Anh vẫn không chịu gặp tôi, chỉ biết mỗi ngày lén lút nhét đồ vào trong nhà, đứng ở cửa mà không chịu vào.

Tôi có thể để anh như vậy sao.

Tang thi cũng không còn, hai chúng tôi sống tử tế với nhau không được sao.

Rạng sáng hôm đó.

Tôi trốn sau cửa, nhìn khóa cửa cuối cùng cũng nhẹ nhàng xoay động.

Bàn tay khô trắng của anh thò vào.

Tôi chộp lấy ngay: “Ha ha ha, lần này xem anh còn chạy đâu cho thoát.”

8

Bàn tay anh lập tức cứng đờ.

Tôi nhìn sang, đối diện với đôi mắt đỏ sẫm như nhuộm máu của anh, nhìn chằm chằm vào tôi, mang theo dục vọng khát máu.

“Chồng.”

Dù đã chuẩn bị tâm lý, tôi vẫn sợ tới mức rụt cổ lại.

Tiếng gọi run rẩy.

Anh nhìn chằm chằm tôi, dài như cả một thế kỷ.

Đột nhiên, anh đẩy mạnh tôi ra, đóng sầm cửa lại.

“Rầm.”

Âm thanh vang lên trong đêm tối cực lớn, như sấm sét chấn động màng nhĩ.

“Chồng, anh mở cửa đi.”

Tôi đập cửa, qua mắt mèo chỉ thấy lưng anh.

Không có phản hồi, chỉ cứng đờ như một pho tượng, canh giữ ngôi nhà của chúng tôi.

“Ái da.”

Tôi ôm bụng, rên rỉ đau đớn: “Ái da ái da, bụng em đau quá, chồng ơi em đau bụng.”

Cuối cùng anh cũng quay người lại, qua mắt mèo có thể thấy anh đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa này.

“Ái chà chà.”

“Đau quá.”

“Chồng.”

Tôi chậm rãi trượt xuống, nằm trên sàn, giọng càng lúc càng yếu.

Thật sự.

Tôi sắp chết rồi, anh không vào cứu tôi là tôi tiêu đời thật đó.

Ngay sau một giây tôi không còn lên tiếng.

Khóa cửa xoay động, tôi vội vàng nhắm mắt, nằm bất động ở đó.

Anh bước vào.

Càng lúc càng gần, tôi ngửi thấy mùi bạc hà nhàn nhạt trên người anh.

Tên này còn đi tắm nữa sao.

Mùi này tuyệt đối không phải mùi sữa tắm nhà tôi.

Tôi đột ngột mở mắt lao tới, một tay túm cổ áo anh, tay kia sờ loạn nắn loạn khắp nơi, thịt cứng đờ, không có nhiệt độ, nhưng tuyệt đối không phải cái lạnh thấu xương.

Còn chuyện dắt chó đi dạo, đó là một cái meme giữa chúng tôi.

Rất lâu trước kia, chúng tôi từng xem một chương trình bắt gian, nam chính mượn cớ dắt chó đi dạo để ra ngoài lăng nhăng với phụ nữ.

“Làm gì.”

“Nhìn chằm chằm tôi làm gì.”

“Anh nói đi, có phải anh ở ngoài có người rồi không.”

“Lén lút tắm rửa ở bên ngoài.”

“Còn không về nhà cũng không lo cho tôi, anh có phải không yêu tôi nữa rồi không.”

Tôi móc hai chân lên eo anh, ôm chặt như gấu koala không chịu buông, để tránh cho tên này lại đẩy tôi ra rồi lao ra ngoài không thèm để ý.

9

Anh đứng bất động như cọc gỗ, đôi mắt đỏ sẫm nhìn chằm chằm tôi.

“Làm gì, đừng tưởng anh trừng tôi là tôi sợ anh.”

Tôi giơ tay, dí cánh tay tới bên miệng anh: “Có gan thì cắn đi, anh cắn tôi, tôi biến thành tang thi cũng cắn lại anh.”

Anh quay đầu đi không nhìn tôi, cũng không lên tiếng, thân thể cứng đờ như khúc gỗ đứng đó, như thể đang âm thầm phản đối.

Không đúng, là đang nhẫn nhịn.

Cái ham muốn tràn đầy này, cho dù quay đầu đi, cũng vẫn cảm nhận được.

“Sao anh không để ý tới tôi.”

“Hay là anh ở ngoài câu được nữ tang thi cùng chủng loại với anh rồi đúng không.”

“Hai người cùng nhau lang thang trong đêm, cùng nhau gặm thịt người, gặm xong thịt người lại cùng nhau đi tắm, có chung đề tài nói chuyện đúng không.”

Tôi càng nói càng lớn tiếng, anh chậm rãi quay đầu, trong đôi mắt đỏ sẫm lộ ra vẻ bất lực, cứng đờ lắc đầu từng chút một.

Còn muốn chối.

Tôi ghé sát cổ áo anh, rồi đến cổ anh mà hít mạnh, còn tiến lên hôn mặt anh: “Mùi trên người anh không đúng, giống như mùi nước hoa của người khác.”

Anh chỉ đứng nhìn tôi chằm chằm, sắc đỏ trong mắt dần dần rút đi, như thể bị tôi làm ồn tới mức không còn thèm nữa, còn lộ ra một tia căng thẳng.

Tôi trừng mắt nhìn anh: “Anh không thành thật khai ra, tôi không xong với anh đâu.”

Anh há miệng ra, nhưng không có tiếng, để lộ hàm răng trắng dã.

Tôi liền tiến tới, anh theo bản năng ngửa người ra sau, tránh cái miệng tôi đang ghé tới.

“Anh thật sự không yêu tôi nữa rồi, trước kia đều chủ động hôn tôi, bây giờ lại né tránh, anh lại còn ư, anh thay lòng rồi.”

Tôi ôm mặt khóc hu hu, từ kẽ ngón tay lén nhìn biểu cảm của anh.

Anh vẫn trừng mắt nhìn tôi, không chớp mắt, không lên tiếng, chỉ yên lặng đứng đó, như một cọc gỗ.

Rất lâu.

Khi tôi sắp giả vờ không nổi nữa, anh đột nhiên cúi đầu, môi khẽ chạm lên trán tôi, rồi nhanh chóng rời đi.

10

Tôi lén nhìn anh, đôi mắt tên này đỏ rực, đầy ắp thèm khát.

Tôi biết anh muốn gặm tôi, giống như người đói cực độ đối diện với thịt nướng bóng mỡ.

Chuyện này ai chịu nổi, đổi lại là tôi, chắc chắn đã lao lên cắn mạnh một miếng.

“Chồng.” Tôi ôm cổ anh. “Em biết em rất dụ người, nhưng chúng ta phải nghiên cứu xem giải quyết cái ham muốn này thế nào, nếu không sau này sống sao, chẳng lẽ anh ngày nào cũng đứng canh ngoài cửa.”

Anh chịu được tôi còn không chịu được, tôi đã quen ôm anh ngủ rồi.

Nhất là trong tận thế.

Những ngày này tôi ngủ một mình, người già đi mấy tuổi luôn rồi.

Tôi kéo anh ngồi xuống sofa, ấm ức kể với anh những ngày này tôi đã nằm áp cửa, nhìn anh qua cái mắt mèo đó, mà chỉ có thể thấy một bóng lưng, thật sự quá xót xa.

Mặc Ngôn rất yên lặng, thật ra trước khi biến thành tang thi anh cũng là người rất ít nói, bây giờ lại càng trầm mặc, còn quay đầu không nhìn tôi.

Vậy thì tôi không chịu nổi nữa, trực tiếp hai tay nâng mặt anh, cứng rắn bẻ quay lại.

Bốn mắt nhìn nhau.

Mắt anh càng lúc càng đỏ, như sắp trào ra máu.

Đột nhiên.

“Chồng.”

Tôi áp vào cửa, nhìn ra ngoài qua mắt mèo.

Anh quay lưng về phía cửa, thân thể run rẩy, tay đã siết chặt thành nắm đấm.

Anh đang kiềm chế, đang cố gắng đè nén dục vọng muốn làm tổn thương tôi.

Tôi gõ cửa: “Chồng, nếu anh muốn cắn em thì cứ cắn đi, chỉ đau một chút thôi, em chắc chắn không kêu thảm, như vậy em có thể biến thành tang thi, cùng anh lang thang còn cùng nhau đi tắm.”

Thân thể anh cứng đờ, đột ngột quay đầu lại, đôi mắt đỏ sẫm nhìn chằm chằm tôi.

Cách một cái mắt mèo.

Tôi vẫn có thể cảm nhận được cơn tức giận của anh, anh đang giận.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)