Chương 3 - Căn Nhà Và Cuộc Chiến Gia Đình
3
Anh nhìn tôi rất nghiêm túc:
“Mấy năm nay em đã nhường nhịn quá nhiều rồi. Làm anh, anh không thể lấy căn nhà của em được.”
“Cho dù có phải ly hôn, anh cũng không để em lúc nào cũng phải lùi bước. Em nói đúng, muốn lấy căn nhỏ thì phải lấy căn lớn ra đổi. Sao có thể để nhà mình hưởng hết lợi?”
Nói xong, anh khẽ vỗ vai tôi, thoáng chốc tôi như thấy lại hình ảnh hồi nhỏ.
“Cho dù sau này em có lấy chồng đi nữa, em vẫn luôn là em gái của anh. Ở nhà mình không có chuyện con gái gả đi rồi coi như người ngoài, đây mãi mãi cũng là nhà của em.”
Mắt tôi cay xè, xúc động đến nghẹn lời.
Anh trai vẫn luôn thương tôi như thế.
Giống như khi anh nghỉ học, vẫn vỗ vai dặn tôi phải cố gắng học hành.
Vì báo đáp ơn gia đình, tôi đã lao vào học không ngừng, cuối cùng giành được học bổng.
Đến lúc đó tôi mới hiểu ra, hóa ra học giỏi cũng có thể không tốn tiền, nhưng anh thì không bao giờ quay lại trường lớp được nữa.
Ký ức năm nào tràn về như cơn sóng, nhấn chìm tôi.
Chỉ là một căn nhà nhỏ thôi mà, anh đã hy sinh cả tương lai cho tôi, hà cớ gì tôi phải tính toán so đo.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi gần như định gật đầu đồng ý, nhưng vừa ngước lên, bắt gặp ánh mắt đầy kỳ vọng của mẹ.
Ánh mắt bà vẫn như mọi lần, chờ đợi tôi vì chút tình cảm này mà gật đầu đồng ý.
Tôi khựng lại.
“Chuyện đổi nhà, để anh với chị dâu tự bàn bạc với nhau đi.”
Sau khi anh trai đi khỏi, tôi không để mẹ có cơ hội khuyên nhủ, mà quay thẳng về phòng.
Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi bắt đầu nghi ngờ: liệu mẹ có thật sự công bằng như lời bà nói không.
Nói là sính lễ của anh bao nhiêu thì của hồi môn cho tôi cũng sẽ y như thế, vậy mà bây giờ đã chẳng còn đồng nào.
Chưa kể, mỗi lần tôi để dành được chút tiền tiết kiệm, hay công ty thưởng, cuối cùng đều có lý do gì đó để bị lấy đi.
Giờ ngay cả căn hộ đền bù cũng muốn đưa hết cho anh.
Mà mỗi lần, mẹ đều nói năng ngọt ngào, ra vẻ khó xử, khiến tôi tràn đầy áy náy, rồi không biết từ lúc nào lại cam tâm tình nguyện rút sạch hết số tiền của mình.
Như thể món nợ ân tình vì chuyện học hành không bao giờ trả hết.
Nghĩ tới đây, không hiểu sao tôi lại mở lại bài đăng kia, không ngờ bên dưới đã có cập nhật mới.
“Không hiểu sao lần này con gái lại không mắc bẫy, thậm chí còn đòi con dâu phải lấy căn lớn đổi lấy căn nhỏ.”
“Giờ thằng cháu đích tôn của tôi sắp chào đời rồi, tôi còn định dành thêm tài sản cho cháu, thế mà giờ phải làm sao đây?”
Phần bình luận tràn đầy châm chọc:
“Không muốn cho thì nói thẳng ra. Bảo với con gái rằng nhà đã cho anh trai hết rồi, sau này tao cũng không cần mày nuôi tao. Đảm bảo nó bỏ đi ngay, không tranh giành với anh nữa.”
“Nó mà nỡ à? Vừa không muốn cho con gái gì cả, vừa muốn nó sau này hầu hạ cơm nước lúc già. Thế gian này đâu có chuyện tốt hết về phần bà ta.”
“Đã thiên vị con trai thì cứ thẳng thắn mà thừa nhận, còn giả vờ yêu thương con gái. Diễn nhiều rồi cũng lộ thôi, chắc con gái bà nhìn ra rồi đó.”
“Cái vỏ bọc bà mẹ tốt đẹp này không thể diễn mãi được đâu. Vào trang cá nhân mà xem, đầy rẫy bài viết tính toán với con gái. Không biết khi con gái phát hiện bộ mặt thật này sẽ nghĩ gì nhỉ.”
Tôi vội vàng nhấp vào trang cá nhân ấy, bên trong là vô số câu hỏi, từ mấy năm trước đã bắt đầu.
“Con gái học tốn nhiều tiền, làm sao để nó tự bỏ học.”
“Con gái sau khi tốt nghiệp tìm được việc ở Thượng Hải, nhưng tôi sợ nó đi xa sẽ không về chăm sóc tôi lúc già. Làm sao để giữ nó ở bên mình.”
“Con trai cưới vợ thiếu tiền, làm sao để con gái bỏ tiền ra.”
“Con gái kiếm tiền nhiều, làm sao bắt nó nộp hết lương cho nhà.”
“Đợi con gái lấy chồng thì lương nó sẽ dành hết cho nhà chồng. Làm sao để nó đừng kết hôn.”
Những bài đăng cũ lượt quan tâm không nhiều, chỉ có vài bình luận châm chọc lẻ tẻ.
Nhưng có người kiên trì “giúp” bà giải quyết từng vấn đề:
“Chỉ cần bà than khổ liên tục, để con gái cảm thấy áy náy, nó sẽ chẳng dám đòi hỏi gì.”
“Trong nhà phải tạo cho mình hình tượng người mẹ yêu thương, liên tục nhồi vào đầu nó rằng bà thương nó, để nó mãi mãi mang nợ ân tình.”
“Đừng xem thường sức mạnh của cảm giác áy náy, nó sẽ khiến nó lúc nào cũng thấy mình mắc nợ, từ đó nhường nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng để tự chuộc lỗi với lương tâm của mình.”
“Đến lúc đó, bà chỉ cần dùng tình cảm để trói buộc, bắt nó quay về bên mình, dễ như trở bàn tay.”