Chương 5 - Căn Nhà Rách Nát Và Cơ Hội Mới

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7.

Tin tức không thể che giấu được nữa.

Việc giải tỏa phố cổ phía nam lên cả bản tin địa phương.

Phóng viên phỏng vấn mấy cư dân trong khu, hỏi họ sẽ làm gì với tiền đền bù.

Có người nói sẽ mua nhà, có người nói để dành cho con cái, có người thì muốn đi du lịch.

Sau khi bản tin phát sóng, cả thành phố xôn xao bàn tán về đợt giải tỏa này.

“Khu A hệ số bồi thường 2.8, ghê thật!”

“Nghe nói có người được bồi thường cả trăm triệu!”

“Phố cổ phía nam lẽ ra phải giải tỏa từ lâu rồi, cuối cùng cũng đến lúc.”

Những lời bàn tán này rất nhanh đã lọt vào tai Trần Chí Viễn.

Dì hai kể, mẹ của Trần Chí Viễn nghe tin này từ bạn chơi mạt chược.

Lúc đó bà ta đang đánh bài, có người nói:

“Nghe chưa? Phố cổ phía nam giải tỏa rồi, có người được bồi thường cả trăm triệu đấy!”

“Thật không đó? Mấy cái nhà cũ nát đó mà được cả trăm triệu á?”

“Thật chứ sao không! Cháu tôi cũng ở đó, nhà nó được hai chục triệu cơ!”

Mẹ chồng tôi làm rơi cả quân bài trên tay.

“Phố cổ phía nam?” Giọng bà ta thay đổi, “Có phải có đứa tên là Thẩm Niệm không?”

“Thẩm Niệm? Không biết, sao thế?”

Bà ta không nói gì, mặt tái xanh.

Bà ta nhớ ra rồi.

Cô con dâu cũ bị bà khinh thường suốt năm năm qua… chính là sống ở phố cổ phía nam.

Bà ta từng nói: “Cái nơi rách nát đó, chẳng ai thèm phá.”

Giờ thì phá rồi.

Dì hai kể, tối hôm đó bà ta gọi điện ngay cho Trần Chí Viễn.

“Chí Viễn, căn nhà của vợ cũ con, có phải ở phố cổ phía nam không?”

“Phải, sao thế ạ?”

“Con biết phố cổ phía nam đang giải tỏa chưa?”

“Hả?”

“Tiền bồi thường rất cao, rất cao luôn!”

Lúc này, Trần Chí Viễn cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn.

Anh ta bắt đầu gọi điện cho tôi điên cuồng.

Nhưng tôi đã đổi số từ lâu.

Anh ta không biết số mới của tôi.

Anh ta đến trường cũ tìm tôi, trường nói tôi đã nghỉ việc rồi.

Anh ta không biết tôi đang làm việc ở đâu.

Anh ta chạy đến khu phố cổ tìm, nhưng ban giải tỏa đã bắt đầu phong tỏa hiện trường, nhà cũ không được vào nữa.

Anh ta không tìm được tôi.

Lo lắng đến phát điên.

8.

Không tìm được tôi, Trần Chí Viễn quay sang tìm dì hai.

Dì kể, hôm đó anh ta trông cực kỳ nhếch nhác.

“Dì ơi, cho cháu xin số của Niệm Niệm với, cháu có chuyện gấp cần gặp cô ấy!”

Dì đang ngồi ngoài sân nhặt rau, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên.

“Chuyện gì gấp vậy?”

“Là… là căn nhà đó…”

“Căn nhà đó làm sao? Không phải cậu từng nói nó là nhà nát sao?”

Mặt Trần Chí Viễn đỏ bừng: “Dì ơi, cháu lúc đó ăn nói không đúng, cháu muốn xin lỗi Niệm Niệm—”

“Xin lỗi?” Dì hai cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, “Cậu còn nhớ cậu từng nói gì không? Còn mẹ cậu nói gì không?”

“Đó… đó là lúc tức giận…”

“Tức giận?” Dì đứng bật dậy, “Kêu con bé tay trắng ra đi cũng là lúc tức giận? Mẹ cậu nói nó vô dụng cũng là vì tức giận? Cả năm năm trời các người sai khiến nó như người hầu, lương tháng đưa hết cho mẹ cậu, cái đó cũng là tức giận à?”

Trần Chí Viễn cứng họng, không nói được lời nào.

“Giờ biết căn nhà đó đáng giá, lại quay về tìm nó?” Dì cười lạnh, “Cậu tưởng Niệm Niệm nhà tôi là gì? Là thứ đồ cậu thích thì giữ, chán thì vứt, giờ tiếc lại muốn nhặt về sao?”

“Dì ơi, cháu không có ý đó—”

“Vậy cậu có ý gì?”

Trần Chí Viễn há miệng, không nói nên lời.

“Cậu đi đi.” Dì đẩy anh ta ra cửa, “Số của Niệm Niệm tôi không cho cậu đâu. Con bé giờ sống rất tốt, không cần cậu đến làm phiền nữa.”

“Dì ơi——”

“Nếu còn không đi, tôi báo công an đấy.”

Trần Chí Viễn ủ rũ bỏ đi.

Dì hai kể, lúc anh ta đi, cả bờ vai cũng sụp xuống.

“Niệm Niệm,” dì gọi cho tôi, nói trong điện thoại, “con nên nhìn thấy bộ dạng của nó hôm nay. Trước đây làm gì? Bây giờ hối hận thì muộn rồi.”

Tôi nghe mà không nói gì.

Hối hận?

Anh ta hối hận không phải vì đối xử tệ với tôi, mà vì để vuột mất… một trăm triệu.

Sự hối hận kiểu đó, chẳng đáng một xu.

9.

Không tìm được tôi, Trần Chí Viễn bắt đầu đi đường vòng.

Anh ta nhờ người đến Ban Giải Tỏa dò hỏi.

Kết quả nghe xong suýt nữa ngất xỉu.

Một trăm lẻ hai triệu.

Tròn trĩnh một trăm triệu.

Căn nhà cũ nát từng bị anh ta coi thường, giờ trị giá một trăm triệu.

Và số tiền này, 100% thuộc về tôi.

Vì đó là tài sản trước hôn nhân của tôi.

Vì trong thỏa thuận ly hôn đã ghi rõ ràng: căn nhà đó thuộc về bên nữ.

Anh ta không có bất kỳ quyền lợi nào.

Một đồng cũng không.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)