Chương 4 - Căn Nhà Đã Bán Và Cuộc Chiến Giữ Bí Mật

Chỉ có thể lủi thủi quay về thành phố của mình, làm một giáo viên âm nhạc dạy hỏng đời học trò.

Những thành viên khác trong ban nhạc, người thì đi thi công chức, người thì nhập ngũ, người thì về quê mở một quán cà phê nhỏ, làm ăn vặt vãnh.

Ngày tốt nghiệp, chúng tôi ôm nhau khóc nức nở, rồi mỗi người một ngả.

Nhưng nước mắt của họ chỉ là khóc giả, khóc lấy lệ.

Chỉ có tôi là khóc ra máu thịt thật sự.

Tôi khóc đến tan nát cõi lòng, đứt từng khúc ruột.

Tôi biết phải làm sao đây, trời ơi?

11

Mẹ tôi đã sắp xếp xong trường tôi sẽ dạy.

Chính là ngôi trường trung học thuộc khu học vực của căn nhà đó.

Mẹ gọi điện cho tôi, cười tít mắt nói:

“Căn nhà đó gần trường, bao giờ cô Kim mới trả nhà lại cho mình đây?”

“Để mình sửa sang lại một chút, cho con dọn vào ở luôn, gần trường mà.”

Chớp mắt một cái, cô Kim đã “mượn” nhà tôi hơn ba năm rồi.

Ai có thể cứu tôi đây?

Làm sao để mẹ tôi tin rằng căn nhà đó phải cho cô Kim mượn cả đời?

12

Trên chuyến tàu cao tốc về nhà, tôi vừa ngồi vừa bày mưu tính kế, vắt óc suy nghĩ.

Sắp đến nơi rồi, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra một chiêu cứu mạng.

Thuê một căn hộ khác trong khu đó!

Dù sao mẹ tôi cũng chẳng nhớ rõ số nhà, lừa được lúc nào hay lúc ấy.

Kéo dài được phút nào hay phút ấy.

Cùng lắm đến lúc đó, cá chết lưới rách, việc nhỏ thành to, việc to thì… đem hỏa táng luôn.

Không thì còn biết làm gì bây giờ?

Nói làm là làm, tôi lập tức mở ứng dụng tìm nhà thuê ngay trên tàu cao tốc.

Tôi lọc qua một lượt, chọn được vài căn rồi bắt đầu gọi điện.

Gọi được thì tôi hỏi ngay: “Có nhà ở tòa xx tầng xx cho thuê không?”

Lúc đó tôi cũng khá gian xảo, nghĩ bụng, phải càng gần thực tế càng tốt.

Tốt nhất là thuê đúng tòa đó, tầng cũng xấp xỉ.

Lỡ đâu mẹ tôi nhớ ra số nhà thật, thì còn có thể đánh lạc hướng qua loa.

Không ngờ môi giới chẳng cần suy nghĩ đã mạnh miệng:

“Có chứ! Đúng là có đấy, khi nào cậu muốn xem nhà?”

“Chiều nay được không?”

“Không thành vấn đề!”

Chuyện này phải nhanh gọn lẹ, càng kéo dài càng dễ sinh biến.

Tôi về đến nhà, quăng cái vali xuống liền chạy thẳng ra văn phòng môi giới ngay cổng khu nhà.

Chính là nơi tôi bán căn nhà hồi đó.

Nhưng vừa bước vào, nhìn thấy bảng giá treo trên tường, tôi suýt nữa thì ngất:

Giá nhà ở khu này giờ lại rẻ đến vậy?

Chỉ hơn mười ngàn một mét vuông thôi sao?

13

Lúc tới đó, tôi còn lo sẽ gặp lại môi giới từng giúp mình bán nhà.

Nhưng tôi lo thừa rồi.

Quán trọ có thể còn đó, nhưng người đã đổi thay, môi giới lần trước từ lâu đã không còn làm ở đây nữa.

Tôi thử dò hỏi môi giới tiếp tôi:

“Cho hỏi giá nhà khu này bây giờ thế nào ạ?”

Tôi hơi nghi ngờ bảng giá treo trên tường.

Vì nhiều môi giới hay báo giá ảo để dụ khách, giống kiểu bán hàng trên Pinduoduo, giá treo cực thấp nhưng vừa bấm vào xem thì lại chẳng đúng chút nào.

Không ngờ môi giới thản nhiên chỉ vào bức tường:

“Kia kìa, hiện tại giá khoảng một vạn chín một mét vuông.”

Tôi choáng váng ngay tại chỗ.

Hơn nữa, tôi nhạy bén nhận ra trong câu nói của anh ta có từ “hiện tại”.

Ý là còn khả năng giảm tiếp?

Để moi thêm nhiều thông tin hữu ích, tôi bắt đầu tán gẫu đủ thứ với môi giới.

Và từ đó tôi moi ra một tin tức khiến tôi kinh ngạc.

Hóa ra hồi tôi bán nhà, lại đúng ngay đỉnh điểm giá cao nhất!

Sau khi tôi bán nhà không lâu, giá nhà bắt đầu tụt dốc.

Nhưng lúc đó mới chỉ là giảm nhẹ.

Một năm sau, đà giảm mạnh hơn.

Đến năm nay thì rớt thẳng đứng luôn.

Nhưng tình trạng này chỉ xảy ra với khu nhà này thôi.

Những khu khác tuy cũng giảm, nhưng không giảm thê thảm đến thế.

Môi giới nói, có lẽ là vì giá nhà khu này lúc đầu vốn đã thấp (thuộc loại thấp nhất thành phố).

Sau đó vì được phân vào khu học vực nên giá bị đẩy ảo lên quá cao.

Nhưng dù sao đi nữa, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, giá nhà ở khu này đã lên lên xuống xuống mấy lần.

Tôi hỏi:

“Anh thấy bây giờ giá nhà ở đây đã chạm đáy chưa?”

Môi giới đáp:

“Chưa đâu! Nhìn tình hình này thì còn có thể tụt tiếp.”

Môi giới tưởng tôi chỉ thuê nhà, nên nói thật không giấu diếm.

Tôi ngồi tính toán kỹ số tiền còn lại trong tay.

Bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ điên rồ.

14

Tôi quyết định không thuê nữa, mà mua.

Xem ra, cho dù tôi không thể trở thành Đậu Duy, thì ít ra vẫn có thể mua được nhà ở khu này.

Trong túi tôi còn chưa đến 3 triệu tệ.

Không mua căn lớn như trước nữa, mua căn nhỏ hơn chắc cũng đủ rồi chứ?

Mua căn nhỏ mẹ tôi có phát hiện ra không nhỉ?

Kệ đi, bây giờ còn mua được nhà ở khu này đã là điều may mắn lắm rồi.

Tôi đảo mắt một vòng, rồi nói với môi giới:

“Thế này đi, tôi tạm thời không thuê nữa.”

“Anh để ý giúp tôi, nếu tầng 23, 24, 25 của tòa này có căn nào rao bán thì báo cho tôi nhé, tôi sẽ cân nhắc mua một căn.”

“Diện tích thế nào cũng được.”

Hồi đó căn tôi bán ra nằm ở tầng 24.

Về tới nhà, tôi nói với mẹ:

“Cô Kim bảo rồi, dạo này, chắc hai ba tháng nữa sẽ trả nhà cho mình thôi.”

15

Sau đó, giá nhà ở khu đó tiếp tục rớt không phanh, bằng tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được.

Giống hệt như hồi nó từng leo giá chóng mặt vậy.

Khi giá nhà tụt xuống còn 15.500 tệ mỗi mét vuông, môi giới gọi điện cho tôi.

Nói rằng ở tòa nhà và tầng tôi chỉ định, có người muốn bán.

Tôi lập tức chạy đi xem nhà.

Kết quả thật trùng hợp, căn ở tầng 24 chính là căn tôi từng bán năm xưa.

Ai cũng biết, trước khi đi xem nhà, môi giới sẽ không tiết lộ chính xác số căn, nhiều lắm chỉ nói tầng.

Tòa nhà đó mỗi tầng có bốn căn, hai thang máy.

Tôi chẳng ngờ vận may của mình lại tốt đến vậy.

Khi đứng trước cánh cửa căn nhà từng là của mình, phản ứng đầu tiên của tôi là kéo khẩu trang che kín.

Tôi sợ chủ nhà nhận ra tôi.

Nhưng chủ nhà không có ở nhà, chỉ có vợ chủ nhà, mà cô ấy hoàn toàn không nhận ra tôi.

Ba năm đã trôi qua tôi không còn là thằng nhóc non nớt khi xưa.

Vợ chủ nhà cũng tiều tụy đi rất nhiều.

Nếu không phải ở ngay trong căn hộ này, gặp ngoài đường tôi chắc chắn cũng chẳng nhận ra.

Nhưng khi bước vào, vừa đảo mắt một vòng, tôi đã bị nội thất trong nhà làm cho kinh ngạc.