Chương 5 - Cặn Bã Nam Thì Hợp Với Cặn Bã Nữ

Ôn Hi Như thậm chí còn hôn “chụt” Lạc Mộc Tắc một cái.

Cô ta khiêu khích nói với tôi: “Mộc Tắc nói, chỉ cần cô ra mặt nói xin lỗi tôi, giải thích chuyện này đều là hiểu lầm, chúng tôi có thể rộng lượng tha thứ mà xoá đi những tấm ảnh này.”

8
Tôi siết chặt cái túi trong tay, nhìn đôi cẩu nam nữ đang đắc ý trước mặt.

Cho dù không nhịn được cơn tức này thì tôi cũng không thể đem Thẩm Ninh ra đùa giỡn được.

Tôi đồng ý rồi.

Ấn mở Weibo, làm sáng tỏ chuyện này theo ý của bọn họ cũng như xin lỗi vì đã gây ra hiểu lầm.

Lời xin lỗi được đăng lên xong, tôi tắt điện thoại ra hiệu cho bọn họ.

“Điều hai người muốn tôi đã làm, thế còn hai người?”

Để phòng ngừa bọn họ qua cầu rút ván, tôi đã lấy bút ghi âm từ trong túi ra, thẳng tay quăng lên trên bàn trà.

“Lạc Mộc Tắc, anh hẳn cũng biết, người trong ngành chúng ta chú trọng nhất là chữ tín, tốt nhất là anh đem hình chụp xoá sạch, nếu không chuyện gì tôi cũng có thể làm ra được.”

Lạc Mộc Tắc hiểu tôi, tôi là loại người nói được làm được.

Anh ta hừ lạnh một tiếng, xoá hết ảnh chụp với sao lưu trên máy trước mặt tôi.

Xong rồi, tôi cũng chẳng thèm nhìn tới, lập tức xoay người rời đi.

Đột nhiên phía sau lưng vang lên một tiếng động thật lớn, là tiếng bút ghi âm bị đập nát.

Lạc Mộc Tắc tức giận đập đồ, nhìn tôi với đôi mắt đỏ tươi.

“Khương Dĩ Trúc, cô giả bộ tủi thân làm cái gì? Chẳng phải hôm đó tôi chỉ trộm cô treo một bức tranh thôi sao?”

“Cô hãy nhớ kỹ, đây là do cô thiếu Hi Như, cô ấy mới chính là người bị hại!”

Mấy năm nay, Lạc Mộc Tắc đều mang trên mình áy náy với Ôn Hi Như, bởi vì chuyện ngoài ý muốn của ba năm trước.

Ba năm trước, nhà họ Ôn phá sản, Ôn Hi Như trên đường đi chơi cùng chúng tôi trở về bị một đám người bắt cóc tống tiền.

Lúc cảnh sát tìm thấy cô ta thì trên tay cô ta đều là vết thương, cả người run lẩy bẩy.

Từ đó cô ta cũng chẳng thể cầm cọ vẽ được nữa, mà Lạc Mộc Tắc đều đem hết thảy tất cả những lỗi lầm này đổ lên đầu tôi.

Do lúc đó trùng hợp là tôi cùng Ôn Hi Như chơi đại mạo hiểm, người đánh cược thua sẽ phải về nhà trước.

Có lẽ lúc trước tôi còn có một chút áy náy, nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ không xem ai ra gì của bọn họ.

Muốn tôi hối hận? Mơ đi cưng!

9.
Tôi bình tĩnh xoay người, lạnh lùng mở miệng: Lạc Mộc Tắc, là anh ngoại tình trước, hiện tại còn uy hiếp tôi, tôi dựa vào đâu mà không được tức giận?”

Tôi chán ghét nhìn anh ta, từng câu từng chữ đâm thẳng vào trái tim anh ta.

“Đầu tiên là do chính Ôn Hi Như chọn đại mạo hiểm, cô ta khăng khăng phải về, tôi cũng chẳng ngăn được cô ta. Sau đó, cô ta bị những người thù ghét nhà cô ta gie//t đến cửa, chuyện này thì liên quan gì tôi?”

Tôi không cho anh ta bất luận cơ hội nào để phản bác: “Lạc Mộc Tắc, anh thật dối trá, lừa trên gạt dưới, cái gì cũng trách được thế sao không tự trách mình không cứu được cô ta đi.”

Tôi làm lơ Lạc Mộc Tắc đang tức đến mức muốn sặc máu, quay đầu nhìn Ôn Hi Như, nhìn đến mức chột dạ.

“Ôn Hi Như, cô đúng thật là trơ trẽn mà, thế mà còn đổ hết mọi lỗi lầm cho tôi, nam cặn bã nữ đê tiện! Mong hai người ở bên nhau tới chết!”

“Dĩ Trúc! Cô mắng tôi còn chưa tính, sao lại mắng luôn cả anh Mộc Tắc?”

Thấy tôi mắng càng lúc càng quá đáng, Ô Hi Như giả đò rơi nước mắt sau đó muốn bước lên đánh tôi.

Tôi nắm cánh tay đang giơ lên của cô ta: “Người của tôi đang ở bên ngoài, cô động tay thử xem?”

Tay Ôn Hi Như bị tôi nắm chặt, đánh không được mà muốn tránh cũng không xong.

Lạc Mộc Tắc kéo cô ta ra che chở ở sau lưng.

Anh ta lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm: “Khương Dĩ Trúc, cô đừng có mà ỷ thế hiếp người, có tôi ở đây, cô đừng hòng đụng đến Hi Như!”

Trò hề kết thúc, tôi càng thấy nhàm chán hơn.