Chương 4 - Cảm Ơn Vì Chưa Biết

16

Lần tiếp theo tôi gặp lại Lục Tuấn Chi, là ở sân vận động trường.

Từ hôm đó, tôi chưa từng mang bữa sáng cho anh ta nữa.

Vậy nên dù học cùng tầng, chúng tôi cũng rất khó chạm mặt.

Đây đã là tuần thứ tư tôi và anh ta chiến tranh lạnh.

Điều khiến mọi người kinh ngạc là lần này, tôi không hề hạ mình làm hòa.

Trạng thái của Lục Tuấn Chi có vẻ không ổn.

Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt u ám.

Đặc biệt là khi thấy Trình Dã đứng cạnh tôi, sắc mặt anh ta càng lúc càng lạnh hơn.

Khi tôi lướt ngang qua không nhìn anh ta lấy một lần, Lục Tuấn Chi vẫn không kìm được mà nắm lấy cổ tay tôi.

Giọng điệu mang theo chút bướng bỉnh khó tả:

“Tại sao không trả lời tin nhắn của tôi?”

Tôi rút điện thoại ra, giọng nhàn nhạt:

“Xin lỗi, tôi đã tắt thông báo tin nhắn của anh rồi.”

Lục Tuấn Chi sững lại.

Tôi chưa bao giờ làm thế với anh ấy.

Tin nhắn của anh ấy, tôi luôn trả lời ngay lập tức, kể cả lúc đang ngủ.

Lục Tuấn Chi cau mày:

“Tôi biết lúc đó em bị sốt, nhưng tôi không hề biết khi gọi em mang hoa đến. Một tháng rồi, em vẫn chưa hết giận sao, Hạ Nhung?”

Tôi cười nhẹ, giọng bình thản:

“Tôi hết giận rồi mà, bạn học Lục Tuấn Chi, tôi không còn giận anh nữa.”

Giọng điệu tôi quá xa lạ, chưa bao giờ tôi nói chuyện với anh ấy theo cách này.

Sự hoảng loạn hiện rõ trong mắt Lục Tuấn Chi.

Anh ta siết chặt tay tôi, nhất quyết không chịu buông.

“Hạ Nhung, chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy, em thực sự muốn tuyệt giao với tôi sao? Em chẳng phải thích tôi à?”

Cổ tay bị siết đến phát đau, đầu tôi cũng bắt đầu nhức nhối dữ dội.

Tôi nghiến răng, gần như sắp cắn nát môi mình, nhưng vẫn nói ra câu đó:

“Lục Tuấn Chi, tôi không còn thích con người của anh bây giờ nữa rồi, theo đuổi anh thật sự quá mệt mỏi.”

Trong mắt anh ấy, dường như có thứ gì đó sắp vỡ nát.

Anh siết lấy vai tôi:

“Tôi không đồng ý. Hạ Nhung, tôi không đồng ý!”

Đột nhiên, ánh mắt anh ta sắc bén nhìn chằm chằm Trình Dã, giọng điệu trở nên đầy chế giễu:

“Không thích tôi nữa là vì hắn ta đúng không? Em thích người khác rồi?”

Không hiểu sao, tim tôi đau nhói như bị ai đó siết chặt.

Ngay khi trước mắt tối sầm lại, tôi dùng hết sức giãy khỏi tay anh ấy, chậm rãi nhấn từng chữ:

“Tôi không thích ai khác, tôi chỉ không thích con người của anh bây giờ nữa!”

Vừa dứt lời, tôi lịm đi, rơi vào hôn mê.

17

Tôi nghe thấy giọng Trình Dã bên tai, anh liên tục gọi tên tôi.

Khi mở mắt ra, tôi đối diện với đôi mắt lo lắng của anh.

Anh hỏi tôi có sao không.

Tôi cười nhẹ, phất tay:

“Không sao, chỉ bị Lục Tuấn Chi dọa sợ một chút thôi.”

Tôi mở WeChat của anh ta ra.

Bên trong là những tin nhắn anh đã gửi suốt một tháng chiến tranh lạnh.

“Hạ Nhung, hôm nay em lại không mang bữa sáng cho tôi.”

“Hạ Nhung, em vẫn còn giận à? Đây đã là ngày thứ ba rồi, tôi không thích em giận dỗi như thế.”

“Hạ Nhung, lần này là tôi sai, được chưa? Chẳng phải em chỉ cần một lời xin lỗi thôi sao?”

“Sao vẫn chưa trả lời tôi? Đã một tuần rồi, Hạ Nhung, lần này em giận lâu thế? Tôi đã xin lỗi rồi mà?”

“Hạ Nhung, tôi với cô gái đó không có gì cả. Tôi đã xóa cô ta khỏi danh sách bạn bè rồi. Tôi chỉ muốn chọc tức em thôi, rốt cuộc em muốn thế nào mới chịu trả lời tôi?”

“Muốn ăn bánh ngọt không? Hạ Nhung, tôi mua cho em.”

“Hạ Nhung, đừng không để ý đến tôi nữa.”

Tôi nắm chặt điện thoại, đọc đi đọc lại.

Giọng Trình Dã khẽ run, anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi:

“Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Anh nói vậy.

Nhưng gần đây, Lục Tuấn Chi dường như đã phát điên rồi.

18

Người mà trước đây tôi hao tổn tâm sức để cố tình gặp, bây giờ lại liên tục xuất hiện trước mặt tôi.

Một người luôn chú trọng hình tượng như anh ta, dường như đã không còn tâm trạng để quan tâm đến bản thân nữa.

Nghe nói, anh ấy đã cắt đứt liên lạc với tất cả những kẻ từng chế giễu tôi.

Dưới mỗi bình luận chửi rủa tôi, anh ấy đều kiên nhẫn phản bác lại.

Từng câu một, anh ta giải thích, biện hộ cho tôi.

Tôi không muốn gặp anh ta, nên anh ta chỉ lặng lẽ đi theo sau, không dám quấy rầy.

Trời lất phất mưa, Lục Tuấn Chi cũng không mang ô, chỉ ngốc nghếch đi theo phía sau tôi.

Tôi quay đầu nhìn, ánh mắt anh ta bỗng sáng rực lên.

Anh ta hoàn toàn không quan tâm đến dáng vẻ chật vật của mình, chỉ dè dặt gọi tôi:

“Hạ Nhung, em vẫn còn giận tôi sao?”

Tôi lắc đầu:

“Không còn nữa, anh đừng đi theo tôi nữa, được không?”

Mắt Lục Tuấn Chi đỏ hoe, anh ta lau tay vào quần, rồi đưa hộp bánh ngọt đến trước mặt tôi:

“Tôi mua bánh ngọt cho em, muốn ăn không?”

Tôi nhìn anh ta, giọng điệu bình thản:

“Lục Tuấn Chi, tôi không còn muốn ăn bánh ngọt của anh nữa rồi.”

Giọng Lục Tuấn Chi khàn khàn, mang theo chút van nài:

“Hạ Nhung, có thể đừng bỏ rơi anh được không?”

Tôi không trả lời, chỉ mím môi, im lặng thật lâu.

“Hạ Nhung.”

Lục Tuấn Chi cất giọng, sự bất an tràn ngập trong từng lời nói:

“Anh biết mình sai rồi, xin lỗi em.”

Đầu tôi lại bắt đầu đau nhức, nhưng giọng tôi rất nhẹ:

“Lục Tuấn Chi, tôi chỉ là không thích con người của anh bây giờ nữa, nhưng tôi vẫn mong anh sống tốt.”

Bàn tay đang cầm hộp bánh của anh ta siết chặt hơn.

Đôi mắt anh đỏ hoe:

“Không sao đâu, Hạ Nhung, bây giờ em chưa muốn tha thứ cũng không sao, chúng ta từ từ được không?”

“Cả hai cùng bình tĩnh lại, đừng nói những lời làm tổn thương nhau. Anh sẽ đợi, đợi đến khi em nguôi giận rồi quay về.”

Anh ta cố chấp không nhìn tôi nữa, nhưng khi rời đi, bờ vai vẫn khẽ run.

Nhìn theo bóng lưng anh ấy, trong tiềm thức tôi, giọng nói đó lại vang lên lần nữa.

19

Tôi kể chuyện này cho Trình Dã nghe.

Tôi nói với anh ấy rằng, trong đầu tôi có một giọng nói, luôn luôn nhắc nhở tôi.

“Lục Tuấn Chi là người yêu tôi nhất trên thế gian này.”

Nó liên tục van nài tôi.

“Hãy quay lại bên cạnh anh ấy, hãy đối xử với anh ấy như trước đây.”

Nhưng Trình Dã không tỏ ra ngạc nhiên, cũng không xem tôi như một kẻ kỳ quái.

Anh dạy tôi cách yêu thương bản thân, cách tự tin hơn.

Có lẽ, tôi đã không còn là tôi của ngày xưa nữa.

Tôi không biết vì sao, căn phòng của tôi luôn có cảm giác bức bối.

Rèm cửa lúc nào cũng kéo chặt, ánh nắng dường như không thể lọt vào.

Tôi và Trình Dã cùng ngồi trong căn phòng ấy.

Anh ấy ở bên tôi, kiên nhẫn lắng nghe tôi kể.

Kể về thời điểm giọng nói đó xuất hiện, kể về cách nó không cho phép tôi ghét bỏ Lục Tuấn Chi.

Tôi nói với Trình Dã, những ngày này, ngày nào Lục Tuấn Chi cũng đến tìm tôi.

Anh ấy muốn tôi tha thứ, muốn tôi quay về bên cạnh anh ấy.

Trình Dã khẽ hỏi:

“Vậy em sẽ từ chối anh ta chứ?”

Anh vừa bóc vải cho tôi, vừa lặng lẽ quan sát cảm xúc của tôi.

Tôi suy nghĩ một lát, sau đó kiên định:

“Tôi sẽ từ chối anh ta. Người tôi thích là Lục Tuấn Chi của ngày trước, không phải con người của anh ta bây giờ. Tôi biết rất rõ, nếu là anh ấy trước kia, anh ấy sẽ không bao giờ đối xử với tôi như vậy, càng không để tôi phải cúi đầu.”

Trình Dã tiếp tục hỏi:

“Vậy, em có thể chấp nhận chuyện bây giờ Lục Tuấn Chi hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của em không?”

Tôi gật đầu:

“Ừm. Tôi chỉ không hiểu, tại sao anh ấy lại thay đổi như vậy? Rõ ràng trước đây, anh ấy đối với tôi rất tốt.”

Trình Dã đứng dậy, ánh mắt anh sâu thẳm:

“Vậy em có dám đối diện với sự thật không?”

Tôi ngẩng đầu:

“Sự thật gì?”

Anh nhìn tôi, trong đôi mắt đen láy phản chiếu hình ảnh của tôi.

Giọng anh bình tĩnh đến mức đáng sợ:

“Sự thật rằng Lục Tuấn Chi đã chết.”

Thời gian như ngưng đọng.

Máu trong người tôi dường như cũng đông cứng lại.

Lục Tuấn Chi… đã chết?

Đúng rồi.

Thì ra, anh ấy đã chết từ lâu rồi sao?

20

Tôi và Lục Tuấn Chi là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau.

Trước khi gia đình tôi phá sản, ba tôi và ba của Lục Tuấn Chi là bạn thân chí cốt.

Biệt thự nhà tôi và nhà anh ấy, sát cạnh nhau.

Năm tôi 5 tuổi, mẹ tôi dắt tay tôi, dịu dàng nói:

“Gọi anh Lục đi con.”

Tôi quay mặt đi, bướng bỉnh không chịu gọi.

Năm tôi 7 tuổi, tôi và Lục Tuấn Chi cùng học chung một trường tiểu học.

Có lần tôi bị bắt nạt, anh ấy lao đến, đánh nhau với cả một đám con trai.

Tôi hoảng sợ khóc òa lên, còn anh ấy, mặt mũi đầy vết thương, cầm một cây kem đưa cho tôi, dịu dàng dỗ dành:

“Tiểu Nhung, đừng khóc. Có anh ở đây, bọn chúng không dám bắt nạt em nữa đâu.”

Tôi khóc đến mức nấc lên từng cơn, tay run run chỉ vào vết thương trên mặt anh ấy:

“Em không muốn Tiểu Chi ca ca bị đau.”

Anh gãi đầu, cười hồn nhiên như không có gì xảy ra:

“Anh không đau đâu.”

Năm tôi 13 tuổi, tôi và Lục Tuấn Chi lần đầu tiên chiến tranh lạnh.

Có người lớp bên nói xấu tôi, anh lạnh mặt xông vào lớp họ, đá đổ bàn học.

Khi tôi chạy đến, anh bối rối chỉnh lại chiếc áo đồng phục không ngay ngắn, giơ tay che tai tôi, nhẹ giọng nói:

“Đừng nghe mấy lời khó nghe đó.”

Năm tôi 15 tuổi, tôi và Lục Tuấn Chi giận nhau, nói lời tuyệt giao.

Người luôn kiêu ngạo như anh nửa đêm trèo cửa sổ vào phòng tôi, trong tay ôm hộp bánh ngọt và một bát đầy vải đã được bóc sẵn.

“Hạ Nhung, mở cửa cho anh. Anh không cho phép em đơn phương tuyệt giao với anh.”

Năm tôi 17 tuổi, Lục Tuấn Chi chết trong một vụ hỏa hoạn.

Trên người anh có nhiều vết đâm, nhưng vẫn cố dùng sức đạp tung cánh cửa cháy, tìm được tôi—lúc ấy đã kiệt sức, nằm bẩn thỉu giữa đống tro tàn.

Anh ôm tôi chạy khỏi biển lửa, không cho tôi nhìn thấy vết thương đang rỉ máu của mình.

Tôi không biết anh đã chịu đựng nỗi đau đó thế nào.

Tôi chỉ biết, bên tai tôi khi ấy, toàn là giọng anh dịu dàng an ủi.

“Tiểu Nhung đừng sợ, em không có lỗi, em chẳng làm sai điều gì cả.”

“Lần sau đừng để người khác bắt nạt em nữa, được không? Đánh trả đi, có chuyện gì, anh lo cho em.”

“Tiểu Nhung có phải lại muốn ăn bánh ngọt rồi không? Chạy ra ngoài anh sẽ mua cho em.”