Chương 8 - Cảm Ơn Anh Vì Đã Tự Tay Cắt Đứt
“Anh và Tống Kiều Kiều chỉ là couple hợp đồng, không phải thật. Anh chỉ muốn thử phản ứng của em thôi. Dù em có tin hay không thì anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện để em rời đi.”
“Gần đây anh mới nhận ra… cảm xúc của mình dành cho em…”
Tôi mất kiên nhẫn, ngắt lời:
“Vậy thì sao? Vì anh không muốn tôi rời đi, nên anh để mặc người ta bôi nhọ, làm tổn thương tôi?”
“Anh không có…” – giọng anh chùn xuống –
“Những lời đó… không phải do anh đăng. Anh chỉ… chỉ muốn giữ em lại bên mình…”
“Không phải anh đăng, nhưng chẳng phải anh là người dung túng tất cả sao?
Nếu khi đó anh đứng ra giải thích một câu thôi, những lời đồn đó đâu có bị đẩy đi xa đến vậy?”
Tôi từng ngưỡng mộ Cố Dục, từng yêu Cố Dục.
Tôi chỉ muốn nâng anh lên cao, để cả thế giới đều thấy anh tuyệt vời thế nào.
Còn cái gọi là “tình yêu” trong miệng anh — chẳng qua chỉ là cái cớ để anh ràng buộc tôi.
Để tôi không thể rời đi, anh sẵn sàng không ngừng nghi ngờ, hạ thấp tôi.
Tình yêu mang theo sự kiểm soát và khống chế như vậy, thì còn gọi gì là yêu nữa?
“Đến giờ anh vẫn còn muốn đổ trách nhiệm cho người khác à?
Nếu tôi hôm nay vẫn chỉ là một người bình thường, không có gì đặc biệt, liệu anh có đến trước mặt tôi, cầu xin tôi như thế không?”
Cố Dục mặt mày tái nhợt.
“Anh chỉ biết tự mãn, nghĩ rằng cô gái ngu ngốc này sớm muộn gì cũng sẽ hối hận, rồi quay lại khóc lóc xin tha thứ.”
Tôi giáng mạnh túi hành lý xuống người anh.
Cố Dục loạng choạng mấy bước, không né tránh.
Đồ đạc trong túi rơi vương vãi đầy đất.
Có cuốn sách quảng bá tour diễn đầu tiên của Cố Dục, tôi đã lén lấy cả xấp từ quầy bar về giữ lại.
Có chiếc lightstick tôi tự tay làm cho buổi diễn, vì không biết màu nào hợp nên tôi làm hết mọi màu có thể nghĩ đến…
Cố Dục đưa tay nhặt nó lên, cây gậy phát sáng chớp nháy hai cái, rồi tắt lịm trong tay anh.
“Cố Dục, anh đừng tự lừa mình nữa.”
“Anh không yêu ai cả, anh chỉ yêu chính bản thân mình.”
“Hôm nay anh đến đây, không phải vì tôi.
Mà vì tiền đồ của anh đang lung lay, vì anh cần nguồn tài nguyên tiếp theo.
Tất cả… chẳng có gì liên quan đến tôi.”
Tôi hít sâu một hơi, cảm giác nặng nề trong lòng cuối cùng cũng tan biến.
Rồi tôi gom hết những thứ liên quan đến Cố Dục, ném thẳng vào thùng rác không thể tái chế.
Trong mắt Cố Dục dâng lên một vẻ u ám bi thương, nhưng cuối cùng anh cũng chẳng nói thêm lời nào nữa.
15
Luật sư của tôi làm việc rất nhanh.
Vì những lời vu khống được lan truyền với lượng truy cập và chia sẻ cực lớn, cảnh sát mạng đã sớm lần theo địa chỉ IP và xác định được thủ phạm chính là Tống Kiều Kiều cùng đội thủy quân mà cô ta thuê.
Nhờ lời nhắc của các dòng bình luận, tôi đã kịp thời lưu lại tất cả bằng chứng liên quan.
Chuỗi bằng chứng hoàn chỉnh, dù Tống Kiều Kiều có vội vàng xóa bài cũng vô ích.
Phán quyết của tòa được đưa ra.
Tôi từ chối mọi khoản bồi thường và hòa giải.
Yêu cầu duy nhất của tôi —
Là cô ta phải công khai xin lỗi tôi trên tài khoản mạng xã hội chính thức.
Chỉ trong thời gian ngắn, Tống Kiều Kiều — từ một tiểu hoa đỉnh lưu được săn đón —
trở thành cái tên mà cả mạng xã hội đều muốn “ném đá”.
【Là người từng bị bạo lực mạng nhiều lần, tôi thật sự thấy hả hê. Chị Giang làm quá chuẩn, không vội vàng tự biện minh mà dùng pháp luật để đòi lại công lý.】
【Gieo nhân nào gặt quả nấy. Phải nói chứ, Tống Kiều Kiều ngoài đời chắc dùng mấy thủ đoạn dơ bẩn này quen tay lắm rồi. Nhìn bề ngoài thì ngoan hiền thôi chứ chẳng lạ gì kiểu người hai mặt.】
Sau khi đăng tải lời xin lỗi, dư luận không hề lắng xuống mà càng bùng lên dữ dội hơn.
Một số cư dân mạng tinh mắt còn tìm ra bằng chứng Tống Kiều Kiều từng bắt nạt bạn học thời trung học.
Làn sóng “xét xử” cô ta trên mạng lại tiếp tục dâng trào.
Bất chấp việc Tống Kiều Kiều và đội ngũ PR đăng bao nhiêu thông báo, cũng chẳng ai còn muốn nghe nữa.
Tôi tắt hết các trang tin “ăn dưa”.
Tự làm tự chịu, tự trói mình trong lưới.
16
Từ sau khi tiếp quản một phần Tập đoàn Giang,
Bùi Tầm cứ rảnh rỗi là chạy qua nhà tôi.
Lúc nào cũng mở miệng là đòi tôi “phải chịu trách nhiệm”.
Tôi đỡ trán:
“Thiếu gia Bùi, anh là idol đấy. Giữ chút hình tượng chuyên nghiệp được không?”
Bùi Tầm nhìn tôi chằm chằm, rồi đột nhiên nở nụ cười:
“Giờ thì thiên hạ ai cũng biết em là nhà đầu tư của anh rồi.”
“Nếu em cảm thấy ngại chuyện thân phận, anh có thể rút khỏi giới giải trí.”
“Nếu ngày trước gặp được em sớm hơn, anh cũng không phản đối chuyện cưới hỏi đâu.”
Tôi cạn lời đến nghẹn họng:
“Rốt cuộc anh thích tôi ở điểm nào?”
Bùi Tầm hạ thấp giọng, môi khẽ nhếch, ánh mắt lấp lánh:
“Chắc là… vì gương mặt giống y hệt anh trai em chăng.”
Cuối cùng, Giang Vân không chịu nổi nữa, đuổi thẳng cổ anh ta ra ngoài.
17
Kể từ khi tôi “lệch khỏi kịch bản chính”,
những dòng bình luận xôn xao cũng dần biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Cố Dục vì liên lụy từ vụ của Tống Kiều Kiều, sau hai tháng “ở ẩn” đã lại xuất hiện trước công chúng.
Hồi đó anh ta diễn đau khổ, si tình thế nào…
Cuối cùng vẫn không bỏ nổi cái chén cơm của giới giải trí.
【Ối tim tôi đau quá! Mọi thứ chỉ là giả thôi, chỉ là tạo couple theo hợp đồng!】
【Fan ruột 7 năm xin nói: hồi trước lời – nhạc của Cố Dục rất có hồn, giờ nghe chẳng khác gì mấy ca sĩ tầm thường ngoài kia.】
【Công nhận, album mới như nhạc thị trường luôn, Cố Dục rốt cuộc đã bị cú sốc gì vậy?】
Nhiều người bắt đầu quay lưng,
mỉa mai anh là “nhà thơ hết mực” – tài cạn ý mòn.
Studio dốc toàn lực cho album mới, cuối cùng vẫn thất bại về doanh thu.
Tôi khẽ nhấp một ngụm cocktail, giữa lông mày là sự thư thái.
Có gì đau đớn hơn với một ca sĩ sáng tác, ngoài việc… cạn sạch cảm hứng?
Mỗi bình luận ác ý trên mạng
đều đang đè nát từng mảnh sĩ diện cuối cùng của Cố Dục.
Hồi trước, dù khốn khó thế nào anh cũng không cho ai động đến sáng tác của mình.
Còn giờ — đến thứ anh trân trọng nhất, anh cũng chẳng giữ nổi nữa rồi.
Uống cạn ly, tôi ngẩng đầu.
Trên sân khấu bar, một chàng trai trẻ đang hát bằng chất giọng dịu dàng.
Tựa như lời thì thầm nhẹ nhàng giữa những người yêu nhau.
Tôi mỉm cười, bước lên phía trước, đưa ra danh thiếp của mình.
“Em rất có tiềm năng.”
“Muốn bước lên sân khấu lớn hơn không?”
Hết