Chương 1 - Vết Thương Tinh Thần Trên Đường Hôn Nhân - Cảm Ơn Anh Đã Đến

C1/

Ngày hè bỗng trời đổ mưa to, tiếng sấm dữ dội đã đánh thức Mẫn Quyên. Cô khẽ mở mắt, tầm nhìn hạn hẹp chỉ cho cô biết bản thân mình đang nằm trong bốn bức tường sặc mùi ẩm mốc.

Mẫn Quyên khép hờ đôi mắt lại, cái đầu đau như búa bổ đang cố nhồi nhét mớ ký ức hỗn độn từ hai ngày trước.

Hai ngày trước là ngày cô biết trong cơ thể mình có thêm một trái tim nhỏ đang đập. Mẫn Quyên vốn định tối hôm đó sẽ cho Minh Việt một bất ngờ, biết đâu sự xuất hiện của đứa bé có thể khiến cuộc hôn nhân mai mối này êm đềm hơn đôi chút.

Nhưng trớ trêu thay, nắng đẹp chưa rọi xuống đồng thì mưa giông đã ùn ùn kéo đến...

Dù mọi việc trong nhà từ xó bếp tới cổng lớn đều chỉ có một mình cô quần quật nhưng hôm đó Mẫn Quyên không thấy mệt chút nào, trái lại cô cảm thấy vui vẻ đến lạ thường. Cô còn cất công đi ra chợ mua một ít thực phẩm tươi về, định bụng sẽ làm một bàn ăn thật thịnh soạn.

Lúc đi ngang qua một tiệm hoa, cô phát hiện tên cửa hiệu này có chút quen mắt, lục lọi trí nhớ một lúc cô chợt nhớ ra trên giấy gói của bó hoa hôm trước Minh Việt tặng cô có ghi “Hương”, là tên của tiệm hoa này.

Nghĩ ngợi một lúc, Mẫn Quyên bước đến trước cửa kính rụt rè nhìn vào, trong đó đâu đâu cũng là hoa, nhưng nhìn mãi cô lại phát hiện một bóng người rất quen thuộc, là Minh Việt sao?

Anh ta đang ôm hôn một cô gái giữa quầy hoa, cô không dám tin vào mắt mình, trong lúc kích động Mẫn Quyên đã đẩy cửa bước vào định nhìn rõ mặt đối phương.

Tiếng chuông treo ở cửa đã khiến một nam một nữ bên trong vội vàng tách nhau ra, cô gái nhìn ra ngoài thấy Mẫn Quyên đang mở cửa bước vào thì vội vàng bước ra đón tiếp. Người đàn ông cũng như thế bước lên tầng lầu.

Dù muốn xác nhận bằng mắt nhưng thấy cô chủ tiệm hoa đã ra đón tiếp, nên Mẫn Quyên cũng đành ngồi xuống ghế với cô ấy.

“Chị có mua hoa ở tiệm lần nào chưa nhỉ?” Chất giọng ngọt như kẹo của cô chủ tiệm hoa cất lên.

“Có... à chưa.” Mẫn Quyên lúng túng.

Thấy cô như vậy cô gái ngồi đối diện nhoẻn miệng cười, tiếp lời:

“Vậy chị có thích loại hoa nào không?”

“Hoa... Hoa hồng.”

“Tôi dắt chị đi xem nhé.” Cô chủ tiệm hoa đứng dậy đi thẳng vào kệ hoa bên trong.

Trong lúc đi theo cô ấy, Mẫn Quyên đã trông thấy bức ảnh được treo trên tường tiệm.

Chân Quyên chẳng bước nổi nữa, ánh mắt cô dán chặt vào người đàn ông đang hôn vào má cô chủ tiệm hoa trong ảnh, đó chẳng phải là Minh Việt - chồng cô sao?

Thấy Quyên đứng ngây ra đó, cô gái kia lấy làm lạ nên bước đến.

Lúc này Mẫn Quyên cố giằng cơn nghẹn ở cổ họng xuống, hỏi:

“Người trong ảnh là ai vậy?”

Cô gái nhìn Quyên rồi ngập ngừng đáp lại:

“Bạn trai tôi, có chuyện gì sao?”

Nhận được câu trả lời, da mặt Quyên đỏ bừng lên, giọng nói cũng không còn ổn định được nữa: “À, không có gì, hôm nay tôi quên mang theo tiền rồi, hoa đó tôi không mua nữa, làm phiền cô rồi.”

Mẫn Quyên vội chạy xông ra khỏi cửa tiệm hoa, bỏ lại Hương ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Cảnh tượng Minh Việt tặng hoa cho cô, cảnh tượng anh ta ôm ấp cô gái trong tiệm hoa cứ chập chờn tua đi tua lại trong tâm trí Mẫn Quyên, mãi đến khi cô nghe tiếng kèn xe inh ỏi bên tai thì mới ý thức được bản thân đang đứng giữa đường lớn.

Chiếc xe chở hàng to đùng từ thị trấn hướng ra thành phố vừa mới qua khúc cua, đang kéo ga lao thẳng về phía trước thì gặp phải Mẫn Quyên đang lao thân ra giữa đại lộ. Dù tài xế đã giẫm mạnh phanh xe nhưng với tốc độ lớn như vậy, chuyện bất trắc xảy ra cũng là lẽ hiển nhiên.

Mẫn Quyên bị tông ngã ngay trước đầu xe, cơn đau đột ngột xâm lấn thân thể khiến cô gái nhỏ dường như không thể hít thở nữa. Mẫn Quyên để lại vô vàn dấu chấm hỏi trong đầu trước khi chìm vào cơn mê. Tại sao Minh Việt lại đối xử với cô như vậy? Cô phải làm sao với cuộc hôn nhân này đây? Đứa trẻ phải thế nào đây?

Sau đó, Quyên được tài xế đưa vào bệnh viện ở thị trấn, khi cô tỉnh dậy thì trời đã chập tối.

Cô mở mắt ra nhìn quanh thì thấy Minh Việt đang đứng quay mặt ra cửa, dường như đang nghe điện thoại của ai đó, nhìn dáng vẻ anh ta không giống như đang xử lý công việc, cũng không giống đang lo lắng cho cô.

Khi Minh Việt quay đầu lại thấy Mẫn Quyên đã tỉnh thì anh vội tạm biệt người ở đầu dây bên kia, nụ cười trên mặt anh ta cũng được thay bằng đôi mày nhíu chặt.

Đôi mắt Mẫn Quyên không thể giấu nỗi sự đau đớn nhìn về phía Minh Việt, nhưng có vẻ như anh ta không để tâm đến điều đó.

“Sao em lại bất cẩn quá vậy hả?” Minh Việt không kiêng dè mà lớn tiếng.

Mẫn Quyên bị âm lượng lớn của chồng làm cho mơ hồ: “Sao?”

“Em có biết đứa bé mới có hai tháng không?”

“Con chúng ta thế nào rồi?” – Mẫn Quyên giật mình.

“Em còn mặt mũi hỏi anh? Em biết mình có con mà còn không biết cẩn thận, đã vậy cũng không nói với anh một tiếng, em có xem anh là chồng không?”

“Em xin lỗi, em đã định nói với anh, nhưng con chúng ta sao rồi?” – Mẫn Quyên sờ tay vào bụng mình, đưa đôi mắt mở to ậng nước nhìn Minh Việt.

“Sảy rồi.”

Nước mắt Mẫn Quyên trượt dài xuống cằm. Mặc kệ cơn đau đang giằng xé thân thể, cô gượng người ngồi dậy:

“Không thể nào, không thể nào đâu, em...” – Mẫn Quyên gào lên rồi nấc nghẹn.

Minh Việt không giấu giếm sự chán ghét, khó chịu ngắt lời:

“Thôi đi, anh thật sự không hiểu nổi, chỉ có một đứa bé mà em cũng giữ không xong, em hỏi xem phụ nữ trên đời này còn ai vô dụng như em không?”

Mẫn Quyên bị anh đả kích đến nỗi không còn giữ được tỉnh táo, cô vòng hai tay ôm lấy bụng mình nức nở “Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con...”

Minh Việt thở hắt một hơi rồi quay lưng đóng sầm cửa, bỏ lại một mình Mẫn Quyên trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc khử trùng.

Sáng sớm hôm sau mẹ chồng đến đón cô về nhà. Dù cơ thể suy nhược quá độ chưa hồi phục nhưng cô vẫn xuất viện. Dù sao thì mẹ chồng cô cũng không muốn tốn thêm một đồng nào vì “đứa con dâu được mua về” này.

Tiếng mưa đêm ào ạt bên ngoài khiến Mẫn Quyên tỉnh giấc, từ khi xuất viện trở về nhà cô không thấy bóng dáng Minh Việt đâu. Một tầng sương mỏng bao phủ đồng tử, tầng sương đọng ngày một dày rồi tràn ra khóe mắt đỏ hoe, rát rạt rơi độp xuống gối, hòa lẫn với tiếng mưa rơi trên mái nhà. Nỗi ấm ức rưng rức trong cổ họng cô phát ra ngày một lớn nhưng lại mơ hồ không rõ ràng, như thể cô sợ bị người khác nghe thấy vậy.

Mỗi khi nhớ lại chuyện đó, trái tim Mẫn Quyên như bị sợi dây thừng trói chặt, khiến cô đau đớn đến không thở nổi. Nỗi đau giày xé lên tâm hồn, vết thương khó có thể chữa lành bằng lời tự nhủ.

Bỗng Minh Việt từ ngoài mở cửa bước vào phòng, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Mẫn Quyên, anh ta chán ghét tặc lưỡi một cái:

“Suốt ngày chỉ biết khóc khóc khóc, m-ất cũng đã m-ất rồi, em mau sốc lại tinh thần đi, việc trong nhà em cũng không thể bỏ bê như vậy, mẹ đã lớn tuổi rồi.” – Minh Việt đi đến cạnh giường hất cái chăn cô đang đắp ra.

“Đứa bé chưa thành hình đã m-ất, đó là con chúng ta, em không thể đau lòng sao?”

“Làm bộ làm tịch, nếu em thương nó như vậy thì đã không để xảy ra chuyện này rồi.”

“Làm bộ làm tịch?” – Mẫn Quyên chua xót, khóe môi cô cong lên giễu cười.

Không biết cô đang cười vì sự lố bịch giả tạo của Minh Việt hay đang tự giễu cười vì số phận mình phải cam chịu.

Mẫn Quyên ngước lên nhìn vào người đàn ông trước mặt, người chồng cô không quen từ trước cũng chưa từng tồn tại hai tiếng tình yêu. Cô lấy anh vì được người khác mai mối, bởi nhà cô nghèo thím cô ham tiền, anh ấy giàu mẹ anh ấy bỏ tiền cưới cô chỉ vì mong muốn sớm có cháu trai ẵm bồng.

Trước đây tuy anh ta chẳng có tình yêu nồng cháy gì với cô, nhưng chí ít anh ta cũng không đến nỗi quát mắng, lạnh nhạt hay chán ghét cô. Minh Việt đối xử với cô như một người đàn ông lịch thiệp.

Cuộc đời cô sớm đã bất hạnh, từ nhỏ cô sống cùng với chú thím, nhưng cũng chẳng nhận được tình thương nào từ phía hai người. Họ chỉ xem cô như cục nợ đời ăn bám nhà họ, vốn đã thiếu thốn tình cảm gia đình, thiếu thốn tình thương chỉ cần ai đó không bạc đãi, đay nghiến thì cô đã dễ dàng xem đối phương là người đáng tin cậy. Ngày về bên Minh Việt, anh không bạc đãi cũng không quá tệ nên cô đã ảo tưởng rằng cuộc hôn nhân này sẽ êm ấm, chỉ cần cô làm tròn bổn phận dâu thảo vợ hiền cũng gọi là hạnh phúc.

Nhưng cô đã sai khi khiến mình đắm chìm trong ảo tưởng, sự thật thì nó là vực thẳm đang lôi cô xuống để nhấn chìm.

“Hôm em xảy ra tai nạn sao anh không đến bệnh viện?” – Mẫn Quyên dời tầm mắt sang bó hoa hồng khô héo trên đầu tủ đối diện, nhỏ giọng hỏi anh.

“Anh rất bận, hôm đó phải đón đến hai vị khách từ thành phố vào, nên không nhận được tin tức em bị tai nạn.” – Minh Việt trả lời một cách lưu loát, như thể anh ta đã chuẩn bị sẵn màn kịch này vậy.

Mẫn Quyên không nhịn được mà cười phì một cái.

“Em cười cái gì? Đừng có giả khùng giả điên nữa!” – Minh Việt chán nản.

“Minh Việt, có phải từ trước đến giờ anh vẫn luôn cười nhạo em là một đứa ngốc không?” – Mẫn Quyên chật vật ngồi dậy, đến gần cái tủ rồi cầm bó hoa khô lên ngắm nghía.

“Em lại bày trò gì nữa vậy?” – Minh Việt chau mày nhìn Mẫn Quyên đầy chán ghét.

Cô không trả lời câu hỏi của anh mà đặt thêm một nghi vấn nữa: “Anh nói xem, chồng mình làm bạn trai cho người khác mà mình lại không hề hay biết, buồn cười lắm không?”

“Cô đừng có ăn nói vớ vẩn, hình như tôi dễ dãi nên cô quá dung túng rồi phải không? Dám nói năng bậy bạ như thế này?” Minh Việt quay phắc người lại, hung hăng tiến về chỗ cô đang đứng, chứng tỏ câu nói của cô khiến anh ta cảm thấy bất an.

“Trước khi bị tai nạn, em đã ghé vào một tiệm hoa đấy.” – Mẫn Quyên nhìn vào mắt Minh Việt, cô muốn biết anh ta có biểu hiện nào của sự áy náy, tội lỗi hay không.

“Tiệm hoa?”

“Hương.”

“Hương? Cô đến đó làm gì?” – Mi mắt Minh Việt khẽ giật một cái, anh ta mất bình tĩnh ghì chặt lấy cánh tay gầy còm của cô.

“Vậy là anh thừa nhận rồi sao?” – Dù đôi mắt Mẫn Quyên không có chút biểu cảm nào nhưng giọng nói đã có vài phần run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà là vì không kiềm được sự thất vọng của mình.