Chương 1 - Cẩm Lý Nhà Ta
[FULL] Cẩm Lý Nhà Ta
Tác giả: Sprite Ngọt Quá Rồi!
Edit: Yêu Phi
☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★
Tôi ôm bịch rác, phấn khích chạy về nhà.
Mẹ nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ rồi đuổi tôi ra khỏi nhà.
“Đồ xui xẻo, cút đi.”
Nhưng mà, trong bịch rác có nhiều vàng thế cơ mà.
1
Vào ngày sinh nhật lần thứ ba, tôi bị ốm nặng, sốt cao đến 40 độ.
Mẹ dẫn tôi đến công viên chơi xích đu.
Nhưng khi xích đu dừng lại, tôi mới phát hiện ra mẹ đã biến mất từ lúc nào.
Tôi lo lắng khóc òa lên, vì chưa nói được nhiều, chỉ biết bất lực kêu gào: “Mẹ, mẹ đâu rồi?”
Chẳng mấy chốc, mắt tôi tối sầm lại, rồi hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh dậy lần nữa, tôi phát hiện mình đang nằm giữa đống rác.
Kỳ lạ thay, tôi cảm thấy người mình dễ chịu hơn nhiều, dường như bệnh đã khỏi.
Tôi chật vật đứng dậy khỏi đống rác, rồi như bị ma ám, lục ra một bịch rác.
Tôi hoang mang nhìn quanh, đột nhiên cảm thấy phía bên kia rất thuận mắt, liền chạy thẳng về phía đó.
Trên đường có vài người tốt bụng hỏi tôi có bị lạc không.
Tôi nghiến răng không nói gì, chỉ ôm chặt bịch rác trong lòng, không chịu buông tay.
Chẳng hiểu sao, tôi luôn cảm thấy bịch rác này có sức hút kỳ lạ.
Chẳng biết chạy bao lâu, cảnh vật trước mắt tôi ngày càng trở nên quen thuộc.
Tôi đã tìm được đường về nhà.
Tôi phấn khích chạy lên tầng, gõ cửa nhà mình.
“Mẹ ơi, mở cửa, con đây.”
Tôi bi bô gọi.
Mẹ mở cửa, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lại đầy khinh bỉ.
Tôi hào hứng đưa bịch rác trong lòng cho mẹ xem.
Nhưng mẹ không nhận, mà như xách con gà con, xách tôi xuống tầng, rồi khinh bỉ nói: “Đồ xui xẻo, cút đi.”
Tôi không hiểu tại sao mẹ lại đối xử với tôi như vậy, vẫn bám đuôi đi theo sau mẹ.
Mẹ tôi mở cửa bước vào nhà, tôi vừa định đi theo thì cửa đã đóng sầm lại.
Tôi đứng ngoài khóc lóc gõ cửa: “Mẹ ơi, con, con đây.”
Nhưng bên trong không hề có phản hồi.
Chẳng biết bao lâu sau, tôi đột nhiên được ai đó bế lên.
Người bế tôi là bác tôi.
Tôi tủi thân nhìn bác: “Mẹ vào nhà, không cho con vào.”
Bác nghe xong, mặt tối sầm lại, dùng sức gõ cửa.
“Lý Thuý Hồng, mở cửa”
Mẹ mở cửa, mặt đầy vẻ khó chịu: “Làm sao?”
Bác ôm lấy tôi, hét lên: “Chị vứt Phán Phán ra ngoài đường à?”
Mẹ co rúm người lại như tránh một thứ gì đó đáng sợ: “Nó chính là một đứa xui xẻo, những đứa bé trước đây tôi mang thai đều bị nó hại chết. Tôi đã nhờ thầy pháp làm lễ rồi, chỉ có vứt đứa xui xẻo này đi, tôi mới có thể sinh được con trai.”
“Con trai, con trai, con trai, trong đầu cô chỉ có con trai thôi à, cô không cần Phán Phán nữa phải không? Cô không cần thì tôi nuôi.”
“Chị nuôi thì nuôi, tôi chẳng cần.”
Nói xong, mẹ tôi đóng sầm cửa lại.
Bác thương xót xoa đầu tôi: “Ngoan, từ nay về sau con cứ gọi mẹ là mẹ.”
Tuy tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi: “Mẹ.”
“Ơi.”
Bác xúc động ôm chặt lấy tôi, khẽ rơi nước mắt.
Kỳ lạ thay, trước đây tôi thậm chí không thể nói được một câu hoàn chỉnh, mọi người đều coi tôi là đứa ngốc.
Nhưng từ lúc đó trở đi, tôi đột nhiên có thể nói chuyện một cách trôi chảy.
“Mẹ, đây, đây là thứ con tìm được từ đống rác.”
Tôi đưa túi rác trong lòng cho dì, à không, là mẹ tôi.
Mẹ tôi cười, xoa đầu tôi: “Một bịch rác mà cũng coi như bảo bối thế này à, lát nữa mẹ sẽ lấy cho con báu vật gia truyền.”
Nói xong, mẹ tôi định vứt túi rác đi.
Tôi vội vàng bật khóc: “Không được vứt, không được vứt.”
Mẹ tôi cũng bật cười trước thái độ của tôi: “Được rồi, được rồi, không vứt, không vứt, để mẹ xem con đã nhặt được bảo bối gì về đây.”
Nói rồi, mẹ tôi từ từ mở túi rác ra.
Tôi háo hức nhìn bà ấy.
“Ồ, đây là tất thối của nhà ai vậy? Ơ, cái này...”
Mẹ tôi đột nhiên thốt lên một tiếng.
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy trong túi lấp lánh ánh vàng.
2
Sau này, khi đã hiểu chuyện hơn, tôi mới biết bịch rác tôi nhặt được hôm đó có một xấp vàng.
Mỗi lần nhắc đến chuyện này, mẹ tôi đều sáng cả mắt.
Hôm đó, mẹ tôi đưa tôi và số vàng về nhà, bố tôi cũng vui mừng khôn xiết.
Hai người vốn đã rất yêu quý tôi vì trước giờ họ không có con.
Từ giây phút đó, tôi trở thành con gái ruột của họ.
Nhưng bố tôi lại lo lắng về túi vàng đó.
Dù vàng là do tôi nhặt được nhưng chắc chắn là ai đó đã vô tình đánh rơi.
Bố mẹ tôi bàn bạc rất lâu, cuối cùng quyết định trả lại số vàng.
Tôi kể lại cho bố mẹ nghe nơi tôi đã nhặt được số vàng.
Bố tôi mang theo vàng ngồi bên đống rác suốt ba ngày, cuối cùng cũng đợi được chủ nhân của số vàng đó đến.
Hoá ra số vàng này là của để dành đời trước truyền lại cho người đó. Vì mẹ của người ấy bị bệnh nặng, anh ta cần dùng tới để cứu mẹ.
Kết quả là khi đi đổ rác, anh ta đã vô tình ném nhầm số vàng vào đống rác.
Anh ta vô cùng cảm kích bố tôi, còn làm một tấm phiếu ghi công và mang đến xưởng của bố tôi.
Thậm chí còn liên hệ với các phương tiện truyền thông, đưa tin về việc bố tôi nhặt được vàng nhưng không tham lam.
Lúc đó, bố tôi đang cạnh tranh vị trí tổ trưởng, vốn đã rơi vào thế yếu.
Không ngờ, việc làm tốt của bố tôi nhanh chóng lan truyền khắp nhà máy, thậm chí cả giám đốc cũng biết.
Vị trí tổ trưởng dễ dàng rơi vào tay bố tôi.
Ngày bố tôi được thăng chức tổ trưởng, ông ôm tôi, yêu thương thơm tôi suốt nửa tiếng, đến khi mẹ tôi can mới cứu được tôi khỏi đống râu của ông.
Bố tôi cười không ngậm được miệng: “Lý Thuý Hồng kia đúng là không có mắt, lại mang đến cho nhà ta một bảo bối như thế.”
Sau này, mẹ tôi kể rằng, trước năm tôi ba tuổi, tôi luôn bị coi là tai ương của gia đình.
Từ khi tôi chào đời, bố mẹ ruột của tôi chưa bao giờ tỏ ra vui vẻ với tôi.
Bà nội khinh bỉ nhìn tôi: “Mong đợi bao lâu, cuối cùng lại sinh ra một đứa lỗ vốn.”
Mẹ ruột của tôi sau đó mang thai hai lần nữa, nhưng đều bị sảy vì nhiều lý do.
Hàng xóm đều nói do chính tôi, đứa con ngốc nghếch, đã hại chết em trai trong bụng mẹ.
Mẹ tôi xoa đầu tôi, bực tức nói: “Tôi xem sau này còn ai dám nói Phán Phán nhà ta là xui xẻo, rõ ràng là nhà họ Vương không đủ phúc để hưởng phúc của con.”
Nghe nói, khi Lý Thuý Hồng biết được cái bịch rác tôi nhặt hôm đó chứa vàng, bà ta tức đến mức suýt hộc máu.
Bố ruột của tôi, Vương Dũng, an ủi bà ta mãi, nói là: “Đổi vàng lấy con trai, cũng đáng.”
Lý Thuý Hồng lúc đó mới bình tĩnh lại.
Nhưng không ngờ, dù bà ta đã làm vô số lễ cầu, uống không biết bao nhiêu thuốc Bắc, mong mỏi có được con trai.
Kết quả, đến ngày sinh, bà ta vẫn sinh ra một bé gái.
Lý Thuý Hồng thậm chí còn bị hôn mê ba ngày ba đêm vì khó sinh, khi tỉnh dậy, nhìn thấy đứa bé không có "của quý" bên cạnh, bà ta phun một ngụm máu rồi lại ngất đi.
Từ đó, Lý Thuý Hồng mất khả năng sinh con.
Mỗi lần mẹ tôi nhắc đến chuyện này, bà đều trợn mắt lên: “Tôi khinh, đáng đời.”
3
Lý Thúy Hồng đặt tên cho con gái mình là Vương Siêu Phán.
Bố mẹ tôi nghe xong liền không vui, Siêu Phán, đây là muốn vượt qua tôi sao?
Bố tôi lập tức quyết định đổi tên cho tôi.
Bố tôi lấy từ điển ra bảo tôi tự chọn.
Lúc đó tôi mới 4 tuổi, sao biết chữ được, thế là tôi chỉ bừa một chữ.
Vì thế tôi đổi tên thành Lý Bối.
Sáu tuổi, tôi vào tiểu học.
Cô giáo dạy nhạc hỏi chúng tôi có muốn học đàn piano không, phần lớn các bạn đều lắc đầu nhưng tôi lại là người đầu tiên giơ tay.
Tôi về nhà kể chuyện này cho bố mẹ, bố mẹ tôi đều giật mình.
Học đàn piano thì không sao nhưng mua đàn piano thì gia đình không đủ khả năng.
Mặc dù bố tôi là tổ trưởng trong xưởng nhưng lương một tháng cũng chỉ được vài chục đồng.
Nhưng lúc đó một chiếc đàn piano phải mất một vạn.
Lúc đó chúng tôi đang tụ họp ở nhà bà nội, Lý Thúy Hồng bế Vương Siêu Phán cũng có mặt.
Lý Thúy Hồng nghe nói tôi muốn học đàn piano, không khỏi mỉa mai: “Một đứa con gái không có tiền đồ còn học đàn piano, bán mày đi cũng không đổi được một chiếc đàn piano. Tống Văn, chị chiều hư nó rồi đấy? Chị mua cho nó đi, tôi xem chị có bao nhiêu tiền. Hừ, vẫn là Siêu Phán nhà tôi hiểu chuyện, chưa bao giờ đòi hỏi lung tung, đúng không Siêu Phán?”
Mẹ tôi nhíu mày.
“Học, chúng ta học, tôi đập nồi đồng bán sắt cũng phải mua đàn cho Bối Bối”
Bố tôi nghe mẹ tôi nói vậy thì giật mình, kéo tay áo mẹ tôi nói nhỏ: “Văn Văn, chúng ta đừng cố quá, đàn piano không phải thứ chúng ta có thể mua được.”
Nhưng bà nội lại nói: “Không sao, mẹ còn để dành được chút tiền, nếu các con không đủ, mẹ sẽ bù thêm cho.”
Bà nội hồi còn là bà ngoại đã rất thương tôi, sau này nghe nói tôi được bố nhận nuôi, bà vui mừng vỗ tay: “Tốt quá tốt quá, cháu ngoại thành cháu gái rồi.”
Lý Thúy Hồng nghe xong không vui: “Mẹ, mẹ có bao nhiêu tiền? Cho nó cũng không đủ. Hơn nữa, mẹ không thể thiên vị như vậy, nếu mẹ mua đàn piano cho Lý Bối thì cũng phải mua cho Siêu Phán nhà chúng con một cái”
Bà nội tôi tức giận cầm đũa định đánh bà ta: “Bối Bối là cháu gái tôi, tôi mua cho nó thì sao?”
“Mọi người đừng cãi nhau nữa, con có tiền, con tự mua.”
Tôi đột nhiên lên tiếng.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi.
Mẹ tôi thay đổi thái độ, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Lý Bối, con lấy tiền ở đâu ra? Nói thật với mẹ đi, có phải con lại nhặt được tiền không? Nhặt được tiền phải nộp lên, không được làm người thiếu ý thức...”
Tôi lặng lẽ lấy từ trong túi ra một tờ vé số: “Con không nhặt tiền, con dùng tiền tiết kiệm của mình mua tờ vé số này, nghe nói giải thưởng cao nhất có thể được năm vạn đấy.”
Thời đó vé số rất thịnh hành, quảng cáo đầy rẫy trên đường phố.
Mẹ tôi nhìn thấy tờ vé số liền thở phào nhẹ nhõm: “Không nhặt tiền là tốt rồi. Vé số đâu dễ trúng như vậy.”
Những người khác cũng bật cười vì câu nói ngây ngô của tôi.
Nhưng tôi lại nhìn thấy trong mắt Lý Thuý Hồng loé lên vẻ gian xảo.
Sau bữa ăn, người lớn đều ngồi tán gẫu, còn tôi thì chơi đồ chơi trong phòng.
Đột nhiên Vương Siêu Phán chập chững chạy đến.
Trong tay cô bé cũng cầm một tờ vé số giống hệt của tôi, vẫy tay về phía tôi: “Chị gái, đổi đi.”
Tôi biết chắc là do Lý Thuý Hồng xúi nên có chút không vui: “Không đổi.”
Không ngờ Vương Siêu Phán tuy nhỏ tuổi nhưng tính lại rất nóng nảy, liền xông lên định giật lấy.
Tôi cao hơn cô bé gấp đôi, cô bé sao có thể giật được, chưa gì đã bị tôi đè xuống dưới.
Cô bé cũng không phải dạng vừa, thấy không giật được liền gào khóc ầm ĩ.
Lý Thuý Hồng vội vàng chạy vào, thấy tôi đè lên người Vương Siêu Phán liền tức giận mắng: “Đồ xui xẻo, cút ngay đi, đừng có đè con gái tao.”
Nói rồi bà ta đẩy tôi ngã xuống đất.
Tôi cũng nhân cơ hội khóc oà lên.
Lúc này mẹ tôi cũng chạy vào, vội vàng đỡ tôi dậy, phủi nhẹ bụi trên người tôi rồi xót xa nói: “Bối Bối, có sao không? Có đau không? Lý Thuý Hồng, cô đánh con gái tôi làm gì?”
Lý Thuý Hồng lườm một cái: “Đứa xui xẻo này bắt nạt Siêu Phán trước, tôi đánh nó thì sao?”
Vương Siêu Phán lúc này khóc càng to hơn.
Tôi kể lại đầu đuôi sự việc cho mẹ nghe.
Mẹ tôi nghe xong liền nổi giận: “Lý Thuý Hồng, cô cứ một hai gọi con tôi là xui xẻo, chẳng phải do cô thấy con bé Bối nhà tôi có phúc sao? Nếu không sao cô lại xúi Siêu Phán đổi vé số với con tôi?”
Lý Thuý Hồng đỏ mặt tía tai, mãi mới thốt ra được một câu: “Tôi không hề xúi giục, Siêu Phán chỉ muốn đổi với chị gái chơi thôi, sao thế? Một tờ vé số rách nát mà cũng không nỡ đổi, không có tư cách, có hiểu đạo lý kính già yêu trẻ không?”
Mẹ tôi tức giận mắng ầm lên.
Nhưng tôi đột nhiên lên tiếng: “Mẹ, mẹ đừng tức giận nữa, con đổi với em gái. Con là chị, phải nhường em gái chứ.”
Nói xong, tôi chủ động tiến lên kéo Vương Siêu Phán, đưa tờ vé số của mình cho cô bé.
Cô bé giật lấy tờ vé số, ném tờ của mình xuống đất, quay người bỏ chạy.
Mọi người đều khen tôi hiểu chuyện, biết nhường em gái.
Nhưng Lý Thuý Hồng lại đắc ý ra mặt, nhướn mày nhìn chúng tôi.
Không ngờ, hôm sau mở thưởng, tờ vé số trên tay tôi thực sự trúng năm vạn đồng.
Bố mẹ tôi mừng như điên, hai người ôm chầm lấy tôi hôn liên tục một tiếng đồng hồ, tôi suýt thì không thở nổi.
Cả nhà vui vẻ chuẩn bị ra ngoài lĩnh thưởng, bàn bạc xem sẽ đi đâu ăn mừng.
Không ngờ vừa mở cửa, đã thấy Lý Thuý Hồng tức giận đùng đùng đứng trước cửa.
4
Lý Thuý Hồng gào lên với chúng tôi: “Mau đưa vé số của tôi đây”
Mẹ tôi khinh thường nhìn bà ta: “Cô bị làm sao vậy? Vé số nhà tôi trúng thưởng, liên quan gì đến cô?”
Nhưng Lý Thuý Hồng không chịu buông tha: “Vé số nào của các người, vé đó là tôi mua, mau đưa đây”
Tôi chen vào: “Hôm qua em gái đổi với con, đổi rồi thì là của con.”
Lý Thuý Hồng trừng mắt nhìn tôi: “Lý Bối, mày cố ý đúng không, mày biết rõ tờ vé số đó trúng thưởng, cố tình đổi với bọn tao, đồ xui xẻo, chỉ muốn hại nhà tôi.”
Mẹ tôi tức giận mắng: “Cô nói có lý chút được không? Rõ ràng là cô bảo Siêu Phán đổi với Bối Bối nhà tôi, sao lại thành chúng tôi cố tình đổi? Hơn nữa, Bối Bối nhà tôi sao mà biết được vé số nào trúng thưởng? Rõ ràng là cô không hưởng được phúc này”
Lý Thuý Hồng thấy nói không lại, liền ngồi phịch xuống đất ăn vạ.
“Các người bắt nạt người khác, cướp vé số nhà tôi, quá đáng quá”
Bố mẹ tôi mặc kệ bà ta, kéo tôi đi lĩnh thưởng.
Hôm đó, chúng tôi chơi cả ngày ở công viên giải trí, tối lại đi ăn một bữa thịnh soạn ở nhà hàng, bụng tôi no căng đến nỗi ợ hơi mà vẫn đòi ăn kem.
Bố tôi đã đặc biệt chạy đến cửa hàng đàn để đặt cho tôi một cây đàn piano Yamaha hơn một vạn, động viên tôi học hành chăm chỉ, sau này trở thành một nhạc sĩ.
Sau khi về nhà, hàng xóm kể lại Lý Thuý Hồng chặn trước cửa nhà chúng tôi và chửi bới suốt cả ngày.
Tôi tưởng chuyện này sẽ qua đi như vậy, nhưng không ngờ Lý Thuý Hồng vẫn không chịu buông tha.
Thời điểm đó đúng vào giai đoạn cắt giảm lớn, nhà máy của bố tôi cũng phải cắt giảm nhân sự.
Lúc đó bố tôi là tổ trưởng, ban đầu tên ông không có trong danh sách sa thải.
Nhưng không biết từ lúc nào, trong nhà máy đột nhiên xuất hiện những lời đồn bố tôi tham ô nhận hối lộ, biển thủ công quỹ.
Không lâu sau, nhà máy cử người đến nhà tôi, chỉ vào cây đàn piano, chất vấn bố tôi: "Cây đàn này là các anh mua à?"
Bố tôi vội vàng giải thích: "Đây là tiền chúng tôi trúng xổ số mua được, tuyệt đối là tiền sạch."
Nhưng người nhà máy không tin, phó giám đốc còn nói với giọng mỉa mai: "Trúng xổ số? Sao may mắn như vậy? Nhà giám đốc còn chẳng có đàn piano, sao nhà các anh lại có?"
Mặc dù nhà máy đã kiểm tra kỹ lưỡng và không phát hiện bố tôi có bất kỳ hành vi vi phạm nào, nhưng những lời đồn về bố tôi đã lan truyền khắp nơi.
Cuối cùng, trong danh sách sa thải, tên bố tôi vẫn xuất hiện.
Bố tôi nhờ người quen tìm hiểu mới biết, kẻ đứng sau gây chuyện chính là Lý Thuý Hồng.
Lúc đó Lý Thuý Hồng cũng làm việc trong nhà máy, sau khi nhà tôi mua đàn piano, bà ta thường xuyên buôn chuyện trong xưởng.
"Mọi người không biết đâu, anh trai tôi làm tổ trưởng rồi, phất lên rồi, mua cho con gái một cây đàn piano, hơn một vạn đấy."
Lúc đó, hơn một vạn đối với công nhân trong xưởng là một con số khổng lồ.
Lời đồn cứ thế lan truyền và biến thành: "Anh trai Lý Thuý Hồng là Lý Chính Quân làm tổ trưởng, tham ô nhận hối lộ mua một cây đàn piano."
Trong nhà máy, điều đáng sợ nhất chính là người khác buôn chuyện.
Bố tôi biết chuyện tức giận vô cùng, chạy đến tìm Lý Thuý Hồng đối chất.
Lý Thuý Hồng trợn mắt: "Tôi có nói sai đâu, liên quan gì đến tôi."
Bố tôi tức đến mức muốn đánh Lý Thuý Hồng nhưng bị hàng xóm xung quanh ngăn lại.
Từ đó, nhà tôi và nhà Lý Thuý Hồng không còn qua lại với nhau nữa.
Đáng cười là, tên Lý Thuý Hồng cũng xuất hiện trong danh sách sa thải đợt một.
Người ta nói, bà ta ngay cả anh trai ruột còn hại được, còn có chuyện gì mà bà ta không làm được.
5
Sau khi nghỉ việc, bố tôi buồn bã, ngày nào cũng uống rượu giải sầu.
May mắn là trước đó trúng số còn dư lại không ít tiền nên tạm thời nhà tôi không phải lo lắng về kế sinh nhai.
Hôm đó, lúc ăn cơm, bố tôi lại thở dài.
Tôi bỗng chớp chớp mắt nói với bố: "Bố ơi, bố nấu ăn ngon như vậy, sao không mở một quán ăn ạ?"
Bố tôi nghe xong, mắt sáng lên: "Bé Bối, con nói đúng."
Mẹ tôi cũng động viên bố: "Cũng đúng, bây giờ cả thế giới đều kinh doanh, nói không chừng nhà mình mở quán ăn sẽ phát đạt."
Nói là làm, bố tôi lập tức bắt đầu đi tìm mặt bằng.
Nhưng tìm mấy ngày liền, bố tôi phát hiện ra rằng, mặt bằng rẻ thì không có khách, mặt bằng đẹp thì lại quá đắt.
Bố tôi lại bắt đầu lo lắng.
Chiều tan học, bố tôi nắm tay tôi, vẻ mặt nặng trĩu đi trên đường.
Tôi bỗng chỉ vào một mặt bằng bên đường: "Bố ơi, con thấy chỗ này thuận mắt, mình mở quán ở đây đi."
Bố tôi ngẩng đầu nhìn, xoa đầu tôi, cười khổ: "Bố cũng biết chỗ này tốt, nhưng chúng ta không trả nổi tiền thuê nhà ở đây."
Nhưng tôi không nói lời nào, kéo bố đi vào trong.
Bố ngoài miệng thì nói "thôi thôi" nhưng chân thì không dừng, đi theo tôi vào trong.
Tôi gõ bàn, hét với bóng người đang cúi xuống quét dọn trong nhà: "Ông chủ, ông có cho thuê mặt bằng này không ạ?"
Bố tôi không ngờ tôi lại chủ động như vậy, vội vàng kéo tôi lại, cười trừ bước tới: "Ông chủ, trẻ con không hiểu chuyện, anh đừng trách. Tôi thấy trước cửa anh có ghi cho thuê nên muốn vào hỏi thăm một chút. Ơ? Anh là…?"
Ông chủ cũng nhận ra bố tôi.
"Là anh à, ôi anh, thật là khéo quá! Hồi đó nếu không phải anh trả lại số vàng đó thì mẹ tôi đã không còn rồi. Nào nào nào, mời ngồi."
Hóa ra ông chủ chính là chú Trương đã làm mất vàng trước đây và được tôi nhặt được.
Chú Trương nhiệt tình chào đón chúng tôi.
Bố tôi kể cho chú nghe những chuyện gần đây, nói muốn mở một quán ăn để kiếm sống.
Chú Trương nghe xong đập bàn: “Thật là có duyên, anh thấy mặt tiền của tôi thế nào? Nếu anh thấy ổn thì cứ mở ở đây, tôi sẽ miễn tiền thuê nhà cho anh một năm.”
Bố tôi nghe xong mắt sáng lên: "Cái này, cái này có ổn không vậy?"
Chú Trương hào sảng nói: "Có gì không ổn chứ, tôi chuẩn bị đi Thâm Quyến làm ăn rồi, mặt tiền để không cũng phí, anh cứ lấy mà dùng đi. Anh là đại ân nhân của nhà tôi, lúc đó nếu anh giấu vàng đi, đừng nói là thuê mặt tiền, anh mua luôn cái mặt tiền này cũng dư sức. Người tốt không thể không được báo đáp đâu."
Về đến nhà, bố tôi kể lại chuyện hôm nay cho mẹ tôi nghe, hai người lại hào hứng ôm tôi hôn một trận.
Tôi khó chịu đẩy bố ra: "Râu chọc ghê quá."
Bố tôi xúc động nói: "Bối Bối đúng là phúc tinh của nhà mình."
Không lâu sau, nhà hàng của gia đình tôi đã khai trương trong không khí náo nhiệt.
Nhưng cuộc sống của Lý Thuý Hồng lại không được suôn sẻ.
6
Vì không có món nghề nào trong tay, sau khi bị sa thải, Lý Thuý Hồng và Vương Dũng chỉ có thể đi làm thuê khắp nơi.
Bố tôi vì nấu ăn ngon nên nhà hàng làm rất phát đạt.
Không lâu sau, chú Trương từ Thâm Quyến trở về, mở vài công ty ở địa phương, trực tiếp chỉ định nhà hàng của gia đình tôi làm nhà ăn cho công ty họ, còn giới thiệu thêm mấy chủ công ty khác đến ủng hộ nhà hàng.
Bố tôi liền thuê luôn mấy mặt tiền bên cạnh, mở một nhà hàng lớn.
Trong lúc đó, Lý Thuý Hồng và Vương Dũng chạy đến nhà hàng nhà tôi gây rối, nói tiền mở nhà hàng là của họ, đòi bố mẹ tôi chia lợi nhuận.
Mẹ tôi mắng thẳng mặt: "Người mà ngay cả con gái ruột cũng nỡ vứt bỏ, còn mặt mũi nào đến đòi tiền tôi?"
Lý Thuý Hồng không biết nói gì, liền đem bà tôi ra.
"Mẹ ơi, mẹ quản anh trai con đi, anh ấy quá đáng lắm, nhà con sắp chết đói rồi mà họ vẫn không chịu đưa tiền cho nhà con."
Bà ta đang ám chỉ tờ vé số trúng thưởng trước đây.
Bà tôi tuy lớn tuổi nhưng không hề hồ đồ: "Tờ vé số đó là con bảo Siêu Phán đi đổi với Bối Bối còn gì, sao? Giờ lại muốn nuốt lời à?"
Lý Thuý Hồng trơ trẽn nói: "Rõ ràng là Lý Bối cướp của Siêu Phán, không tin mẹ hỏi Siêu Phán xem."
Bà tôi liền nhìn về phía Vương Siêu Phán.
Vương Siêu Phán tránh né ánh mắt, núp sau lưng Lý Thuý Hồng nói nhỏ: "Là chị gái Bối Bối cướp đi ạ."
Mẹ tôi nghe xong liền nổi giận đùng đùng: “Lý Thuý Hồng, cô có biết xấu hổ không? Dạy đứa trẻ nhỏ như vậy nói dối. Hôm đó mọi người đều thấy rõ, chính là Vương Siêu Phán nhà cô chủ động tìm Lý Bối đổi vé số.”
Lý Thuý Hồng cũng đỏ mặt gào lên: “Ai thấy? Ai trong các người thấy? Siêu Phán nhà tôi mới vào tiểu học, sao mà biết nói dối? Lý Bối từ nhỏ đã là đứa xui xẻo, hại chết mấy đứa con của tôi, còn phá hỏng hết vận may của nhà tôi.”
Lúc đó tôi cũng có mặt, nghe xong câu này, mắt tôi đỏ ngầu: “Vương Siêu Phán không biết nói dối, vậy tôi biết nói dối sao? Lúc đó tôi cũng mới vào tiểu học, tôi không hề nói dối, chính Vương Siêu Phán chủ động tìm tôi đổi vé số.”
Lý Thuý Hồng trợn mắt chế giễu: “Hừ, mày có biết nói dối hay không thì tự trong lòng mày rõ. Trước ba tuổi còn chẳng nói được câu hoàn chỉnh, lời của đứa ngu như mày nói ai mà tin?”
Bố tôi nghe xong liền nổi giận: “Lý Thuý Hồng, cô còn là người không? Lý Bối hồi nhỏ như vậy là vì ai? Từ khi nó sinh ra, cô có quan tâm đến nó một lần nào không? Nó sốt cao mà cô còn ném nó ra ngoài. Có người mẹ nào như cô không? Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, tôi thấy cô chính là tâm địa độc ác, còn thua cả loài thú.”
Nói xong, bố tôi định đánh Lý Thuý Hồng.
Vương Dũng thấy vợ mình bị bắt nạt cũng không chịu thua, liền lao vào đánh nhau với bố tôi.
Bố tôi cao hơn Vương Dũng một cái đầu, chẳng mấy chốc đã đè Vương Dũng xuống đất khiến ông ta không cựa quậy được.
Lý Thuý Hồng cũng định xông lên giúp, tôi bỗng chặn trước mặt bà ta, gầm lên: “Đủ rồi!”
Lúc đó tôi đã học lớp sáu, vì từ nhỏ được chăm sóc tốt nên phát triển nhanh, cao hơn cả Lý Thuý Hồng.
Lý Thuý Hồng thấy tôi như thế thì hoảng sợ, lùi lại nửa bước, giọng yếu hẳn: “Mày... mày định làm gì? Định đánh mẹ đẻ của mày luôn à?”
Tôi đẩy bà ta ra, hung dữ nhìn thẳng vào Vương Siêu Phán đứng sau: “Vương Siêu Phán, em nói thật đi, hôm đó có phải em chủ động tìm chị đổi vé số không? Nói dối sẽ bị quả báo đấy.”
Vương Siêu Phán bị vẻ hung dữ của tôi dọa khóc: “Em không biết, em không nhớ nữa, hu hu...”
Bà tôi gõ gậy xuống đất: “Siêu Phán lúc đó còn chưa đầy ba tuổi, nhớ được mới lạ. Lý Thuý Hồng, cô còn chối không phải cô dạy nó nói dối à?”
“Con, con…”
Lý Thuý Hồng đỏ mặt, lúc lâu không nói nên lời, cuối cùng dậm chân, kéo Vương Dũng sưng húp mặt ra ngoài.
Bố tôi vẫn chưa hết giận, chỉ vào bóng lưng họ mắng: “Thật chẳng ra gì, may là Bối Bối không đi theo chúng mày, nếu không sớm muộn gì cũng bị chúng mày dạy hỏng.”
Chuyện này tạm thời cứ thế trôi qua.
Từ đó về sau, Lý Thuý Hồng bắt Vương Siêu Phán phải so kè với tôi ở mọi mặt.
Lúc đó tôi đã học piano được sáu năm, đã vượt qua kỳ thi cấp 8.
Lý Thuý Hồng cũng bắt Vương Siêu Phán học piano.
Nhưng bà ta không mua nổi đàn piano, cũng không nỡ cho đi học, chỉ mua một cây đàn organ điện tử về nhà để Vương Siêu Phán tự tập.
Bà ta nói, người có năng khiếu đều tự học thành tài, Vương Siêu Phán là thiên tài, không cần học cũng đánh đàn hay hơn tôi.
Còn thành tích học tập của tôi vẫn luôn rất tốt, chưa bao giờ rơi khỏi top 10 của khối.
Thành tích của Vương Siêu Phán cũng rất ổn định, chưa bao giờ rơi khỏi top 10 từ dưới lên.
Lý Thuý Hồng vì thế mà không ít lần đánh mắng, thậm chí còn nói nếu không thi được vào top 10 thì sẽ đuổi cô bé đi.
Nhưng lại không nỡ mua cho em ấy một cuốn sách bài tập nào.
Những điều này đều là Vương Siêu Phán kể cho tôi nghe.
Lý Thuý Hồng không biết rằng, từ sau chuyện vé số, Vương Siêu Phán lại trở nên thân thiết với tôi.
Chúng tôi học cùng một trường tiểu học, sau khi tan học, Vương Siêu Phán thường trốn sang nhà tôi chơi, lừa Lý Thuý Hồng là đến nhà bạn để luyện đàn.
Khi kể những chuyện này, Vương Siêu Phán nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong mắt cũng thoáng hiện lên vẻ lo lắng.
“Chị ơi, chị nói xem mẹ có đuổi em đi không? Dù sao thì bà ấy cũng thật sự…”
Tôi biết Vương Siêu Phán muốn nói gì, cắn răng không trả lời.
Mẹ tôi ở bên cạnh nghe rõ mồn một, xoa đầu Vương Siêu Phán, cười nói: “Không sao đâu, nếu cô ta đuổi con đi thật, con cứ đến nhà bác, bác thích con lắm đấy.”
Vương Siêu Phán ngẩng mặt lên, vẻ mặt đầy vui mừng: “Thật ạ? Con muốn ở nhà bác mãi mãi.”
Tôi ngắt lời hai người, kéo Vương Siêu Phán đi tập đàn.
Nói thật, Vương Siêu Phán rất hợp học đàn piano.
Tôi tự cảm thấy mình khá có năng khiếu, nhưng so với Vương Siêu Phán thì vẫn còn kém xa.
Rất nhiều bản nhạc em ấy thậm chí lần đầu tiên chơi đã chơi rất trôi chảy.
Năm đó, trường học tổ chức liên hoan, Vương Siêu Phán lên sân khấu chơi piano, một bản nhạc khiến mọi người đều kinh ngạc.
Lý Thuý Hồng kéo em ấy đi khoe với mọi người: “Siêu Phán nhà tôi là một thiên tài, tập luyện bằng đàn organ ở nhà mà chơi được hay như vậy, hơn hẳn cái Lý Bối kia.”
Vương Siêu Phán khó chịu lườm bà ta.
7
Không lâu sau, chơi chứng khoán bắt đầu trở nên phổ biến ở thành phố nhỏ của chúng tôi.
Nhà hàng nhà tôi ngày càng đông khách, bố mẹ tôi cũng có kha khá tiền dư ra nên cũng muốn học theo người khác đầu tư chứng khoán.
Nhưng mà, bố mẹ tôi đều không hiểu biết gì về lĩnh vực này, không biết nên mua cổ phiếu nào.
Mỗi ngày họ đều phải chạy đến sàn giao dịch nghiên cứu cả buổi.
Lúc đó tôi tình cờ được nghỉ, vì tò mò nên cũng theo họ đến sàn giao dịch.
Không ngờ lại gặp Vương Dũng và Lý Thuý Hồng ở đó.
Hai người đang thì thầm điều gì đó rất bí mật, vừa thấy chúng tôi bước vào, lập tức tỏ ra căng thẳng.
Bố mẹ tôi thì như không thấy gì, tiếp tục nghiên cứu.
Lý Thuý Hồng tiến lại gần, châm chọc nói: “Ồ, mở quán ăn kiếm tiền chưa đủ, còn muốn chơi chứng khoán nữa à?”
Bố tôi không thèm đáp, tiếp tục nghiên cứu.
Lý Thuý Hồng thấy không được đáp lại, lại lẩm bẩm: “Mang theo cái đứa xui xẻo đến, chắc chắn sẽ lỗ sạch.”
Nghe thấy vậy, bố tôi quay sang phía tôi, cố ý nói to: “Bối Bối, con thấy nên mua cổ phiếu nào?”
Tôi lắc đầu: “Con cũng không biết nữa bố ạ.”
Bố tôi vỗ vai tôi: “Con cứ chọn đại một cái, con chọn cái nào thì chúng ta mua cái đó.”
Tôi xem xét kỹ càng một lúc, rồi chỉ tay vào một cái: “Con thấy cái này có vẻ ổn.”
Bố tôi vỗ tay: “Được, vậy chọn nó, mua thôi.”
Tôi liếc thấy Lý Thuý Hồng đang cố ngó nghiêng về phía chúng tôi.
Nửa năm sau, Lý Thuý Hồng đột nhiên giận dữ đập cửa nhà tôi.
Bố tôi bực bội mở cửa, Lý Thuý Hồng đỏ mặt chỉ vào tôi hét lên: “Lý Bối, mày đúng là đồ xui xẻo! Tao mua cổ phiếu mà mày nói, suýt nữa thì lỗ sạch. Không được, tiền này nhà mày phải bồi thường cho tao!”
Bố tôi bị bà ta làm cho tức cười: “Hừ, thị trường chứng khoán có rủi ro, khi tham gia cần thận trọng, người ta đã nhắc nhở cô từ lâu rồi. Tự thua lỗ lại đến đây đòi chúng tôi đền, trên đời này làm gì có đạo lý như vậy.”
Lý Thuý Hồng tức giận nói: “Chúng tôi vốn định mua cổ phiếu khác, nếu không nghe thấy các người nói chuyện, tôi đã không mua cái đó. Đều tại Lý Bối làm mất tài vận nhà tôi, tôi đã nói nó là đồ xui xẻo rồi, cái thằng ngu Vương Dũng đó không tin, cứ bắt tôi mua theo. Không được, các người phải đền số tiền này cho tôi.”
Bố tôi cũng nổi giận: “Đền cái đầu cô ấy. Cô nói con bé Bối nhà tôi là đồ xui xẻo, được, tôi chắc chắn sẽ mua cổ phiếu mà Bối Bối nói. Lát nữa tôi sẽ đi mua, bán hết tài sản cũng mua.”
Lý Thuý Hồng chỉ vào mũi bố tôi nói: “Được, anh nói đấy, ai không mua là cháu. Tôi sẽ xem anh mua, nếu anh mua hết tôi sẽ không bắt anh đền nữa.”
“Mua thì mua, ai sợ ai.”
Bố tôi bất chấp mẹ tôi ngắn cản, lao vào sàn giao dịch, dùng hết số tiền tiết kiệm để mua cổ phiếu mà tôi chỉ đại.
Lý Thuý Hồng thì bán hết.
Lý Thuý Hồng vỗ tay, đắc ý nói với bố tôi: “Ha ha, anh cứ đợi mà hối hận đi, người khác bán còn không kịp, anh dám mua hết. Tôi chống mắt nhìn anh mất sạch tài sản.”
Bố tôi cũng không phục, hét lên: “Vậy thì hai ta cứ xem. Dù có thua, tôi cũng sẽ không đi đòi tiền người khác như cô.”
Lý Thuý Hồng đắc ý bỏ đi.
Lúc này bố tôi bình tĩnh lại, cảm thấy mình hơi nóng vội, có chút hối hận.
Dù sao cổ phiếu này từ lúc mua đến giờ đã giảm 30%.
Nhưng tôi vẫn thấy nó khá ổn, liền an ủi bố tôi: “Bố ơi, đừng lo, thả dây dài câu cá lớn mà.”
Bố tôi gãi đầu: “Haiz, đúng vậy, bé Bối nhà ta không sai được.”
Mẹ tôi bên cạnh than phiền: “Không sai cũng không được đổ hết tiền vào đấy, lỡ thua thì sao...”
“Vậy thì đi ăn một bữa no đã, kẻo sau này không ăn được nữa.”
Cả nhà chúng tôi vui vẻ đi ăn lẩu.
À quên, tôi quên nói, cổ phiếu mà tôi chỉ đại đó tên là Quý Châu Mao Đài.
8
Mấy ngày sau, một ông chủ vốn hay quan tâm đến công việc của bố tôi bỗng tìm đến, nói có một cơ hội kinh doanh.
Bố tôi vội vàng kéo ông ấy vào nói chuyện
Ông chủ nói với bố tôi, bạn ông ấy muốn tìm đại lý ở thành phố này, hỏi bố tôi có hứng thú không.
Bố tôi nghe xong thì mắt sáng lên, vội hỏi ông chủ chi tiết.
Hóa ra, bạn của ông chủ vừa đàm phán xong hợp đồng đại lý của một sản phẩm rất hot nhưng vì lý do khác nên tạm thời không thể triển khai kinh doanh, vì vậy muốn chuyển nhượng hợp đồng đại lý này.
Ông chủ thấy bố tôi là người tốt bụng, lại thật thà nên mới tiết lộ cơ hội kinh doanh này cho bố tôi.
Bố tôi lập tức đồng ý, hẹn gặp ông Trình, bạn của ông chủ.
Hôm đó, tôi cứ thấy trong lòng bất an nên cũng nằng nặc đòi đi theo.
Không ngờ, oan gia ngõ hẹp, hôm gặp mặt lại đụng phải những người chúng tôi ghét nhất, Lý Thuý Hồng và Vương Dũng.
Lý Thuý Hồng căng thẳng nhìn bố tôi: "Các người đến đây làm gì?"
Bố tôi cũng cảnh giác nhìn bà ta: "Các người đến đây làm gì?"
Hóa ra, ông Trình nhờ mấy người bạn giúp, tình cờ có một người rất thân với Vương Dũng nên đã tiết lộ tin này cho Vương Dũng.
Biết chúng tôi cũng đến để đàm phán hợp đồng đại lý, Lý Thuý Hồng không khỏi mỉa mai: "Anh không phải đã đổ hết tiền vào cổ phiếu rồi sao? Còn muốn làm đại lý nữa à? Anh không sợ chết vì nghẹn à?"
Bố tôi cũng đáp trả: "Thì cũng hơn là chết đói như cô."
Lý Thuý Hồng trừng mắt nhìn bố tôi: "Chỉ vì cái đứa xui xẻo bên cạnh anh thôi, chúng tôi sẽ giành được hợp đồng đại lý này."
"Ai giành được thì chưa biết, cứ chờ xem."
Ông Trình nghe thấy bố tôi và Lý Thuý Hồng là anh em, vui mừng vỗ tay: "Thật là có duyên, hay là hai anh em cùng làm đi, có tiền thì mọi người cùng kiếm chứ."
Bố tôi và Lý Thuý Hồng đồng thanh nói: "Không."
Ông Trình bị giật mình bởi phản ứng của hai người, nhưng cũng nhận ra mối quan hệ giữa hai anh em này không tốt nên không nói đến chuyện anh em nữa.
Ông Trình nói rằng các thủ tục khác đã hoàn tất gần hết nhưng bạn ông ta mời ông ta đến Thâm Quyến phát triển nên mới tính chuyển nhượng quyền đại lý lần này.
Vương Dũng cười tươi rói, đưa thuốc lá cho ông Trình: "Anh Trình, lúc anh làm thủ tục đã mất bảy vạn, chúng tôi trả tám vạn, không để anh phải làm không công."
Ông Trình mỉm cười gật đầu.
Bố tôi đột nhiên lên tiếng: “Vương Dũng, nhà mày có nổi tám vạn không?”
Lý Thuý Hồng trừng mắt nhìn bố tôi: “Nhà tôi có bao nhiêu tiền thì liên quan gì đến anh, tôi nói có là có.”
Vương Dũng cũng nói với ông Thành: “Anh Thành cứ yên tâm, chuyện tiền bạc tôi tuyệt đối không để anh thiệt.”
“Tôi trả chín vạn”
Bố tôi đập bàn lên tiếng.
“Vậy tôi trả chín vạn năm, anh Thành, anh Bưu với anh là anh em một nhà, đưa cho ai chẳng được.”
Vương Dũng nịnh nọt nói với anh Thành.
“Tôi trả mười vạn”
Bố tôi vẫn tiếp tục.
Sắc mặt Vương Dũng đã rất khó coi.
Lý Thuý Hồng đột nhiên lên tiếng: “Lý Chính Quân, anh giả vờ cái gì? Hôm trước tôi tận mắt thấy anh đổ hết tiền vào cổ phiếu rồi, còn lấy đâu ra mười vạn?”
Bố tôi là người thật thà, không biết nói dối, bị Lý Thuý Hồng nói vậy đột nhiên nghẹn lời.
Lúc này ông Thành cũng cau mày.
“Anh Thành, tôi cũng trả mười vạn, Lý Chính Quân không có tiền, anh chắc chắn phải tìm người đáng tin chứ?”
“Tôi chuyển nhượng nhà hàng, vậy được chứ?”
Bố tôi đột nhiên thốt ra một câu.
Lý Thuý Hồng cau mày, vừa định lên tiếng thì tôi đột nhiên nói:
“Bố, con không muốn bố chuyển nhượng nhà hàng, chúng ta đừng làm đại lý nữa được không?”
Bố tôi xoa đầu tôi, nhẹ nhàng nói: “Bối ngoan, bố làm xong vụ này sẽ chơi với con, đừng làm loạn.”
Nhưng tôi vẫn lắc đầu: “Con không muốn, bố, con không muốn bố chuyển nhượng nhà hàng, nhà mình căn bản không có tiền, lấy gì làm đại lý chứ?”
Nói rồi tôi bật khóc.
Lúc này mặt bố tôi tối sầm lại, hiếm khi nổi giận với tôi: “Lý Bối, đừng làm loạn, ngoan ngoãn ngồi im.”
Lý Thuý Bình thấy vậy liền châm chọc: “Đưa đứa xui xẻo theo, đây là đến đàm phán làm ăn à? Rõ ràng là chơi trò gia đình mà.”
Vương Dũng cũng nói thêm: “Đúng vậy, anh Thành, anh không biết đâu, con bé này xui xẻo lắm, lần trước nó đòi bố nó mua một cổ phiếu, kết quả mua xong là cổ phiếu rớt, lỗ đến cả quần cũng không còn. Nếu chuyển nhượng đại lý cho nhà nó, chắc chắn sẽ thất bại, cũng không tốt cho danh tiếng của anh.”
Tôi khóc lóc đứng dậy: “Thất bại thì thất bại, nhà tôi không thèm.”
Nói xong, tôi khóc lóc chạy ra ngoài.
Bố tôi gọi tên tôi, tôi không để ý.
Không lâu sau, bố tôi vẫn đuổi theo ra.
Tôi không nói gì nhưng trong lòng lại vui như mở cờ.
Tôi cố tình làm hỏng chuyện.
Vừa nãy không hiểu sao, tôi thấy toàn thân khó chịu, cứ cảm thấy vụ làm ăn này không ổn.
May quá, bố tôi tuy miệng không vui nhưng trong lòng vẫn quan tâm tôi, không tiếp tục bàn chuyện nữa.
Tôi ngồi sau xe đạp, hé miệng cười ngây ngô.
À đúng rồi, sản phẩm mà bà ta làm đại lý, tên là Tiểu Linh Thông.
9
Vài ngày sau khi Lý Thuý Hồng và những người khác giành được quyền làm đại lý của Tiểu Linh Thông, bà ta đột nhiên gọi chúng tôi đến nhà bà.
Đến nhà, Lý Thuý Hồng cũng không che giấu, mở miệng nói thẳng: “Mẹ cũng lớn tuổi rồi, hôm nay chúng ta bàn chuyện chia tài sản đi.”
Bố tôi nghe xong tức giận: “Mẹ vẫn khoẻ mạnh, chia tài sản gì chứ.”
Lý Thuý Hồng trợn mắt: “Mẹ chừng này tuổi rồi, không biết ngày nào sẽ xảy ra chuyện. Chia tài sản trước, cũng tốt hơn là phiền phức sau này.”
Mẹ tôi hừ lạnh một tiếng: “Hừ, Lý Thuý Hồng, cô không có tiền trả cho người ta nên mới nói vậy phải không.”
Lý Thuý Hồng bị mẹ tôi vạch trần, mặt đỏ bừng: “Thì sao. Bà già giữ nhiều tiền như vậy để làm gì, dù sao sớm muộn gì cũng là của chúng ta, chi bằng đưa luôn bây giờ.”
Bà tôi tức giận giơ gậy định đánh Lý Thuý Hồng: “Con khốn nạn, bà già này còn thở đây, đã nhăm nhe đến mấy đồng tiền lẻ rồi.”
Bố tôi vội đỡ bà tôi, xoa lưng giúp bà: “Mẹ, đừng nóng, đừng chấp nó.”
Rồi lại quay sang nói với Lý Thuý Hồng: “Nói đi, muốn chia thế nào?”
Lý Thuý Hồng đảo mắt: “Thế này nhé, căn nhà cũ này của mẹ thì để lại cho anh, tiền thì để lại cho tôi, thế nào?”
Mẹ tôi cười lạnh: “Hừ, tính toán hay thật, căn nhà cũ này đã bốn mươi năm rồi, bán cũng chẳng bán được. Hơn nữa mẹ vẫn khoẻ mạnh lắm, chúng tôi cũng không thể bán được. Cô muốn tiền thì cứ nói thẳng, làm như chúng tôi chiếm hời của cô vậy.”
Lý Thuý Hồng cũng không chịu thua: “Nhà cửa đều cho chị rồi, chị còn muốn thế nào nữa? Nhà chị giàu có như vậy, nhường tôi một chút thì sao?”
Mẹ tôi còn muốn nói gì đó, tôi đột nhiên lên tiếng: “Mẹ, cứ như vậy đi, nếu để nhà cho Lý Thuý Hồng, nói không chừng bà ta sẽ đuổi bà nội ra ngoài mất.”
Lý Thuý Hồng trợn mắt quát tôi: “Này, tao nói cho biết, loại xui xẻo như mày sao dám ăn nói với mẹ đẻ mày như vậy.”
Bố tôi ngắt lời Lý Thuý Hồng: “Được, cứ theo ý cô, sau này chúng tôi sẽ chăm sóc mẹ. Nhưng tôi có một điều kiện, sau này hai nhà chúng ta cắt đứt quan hệ, không còn qua lại nữa.”
Lý Thuý Hồng vui vẻ đồng ý: “Không vấn đề, tôi cũng chẳng thèm ở cái nhà này.”
Bà nội tôi chuyển năm vạn đồng tiền tiết kiệm cả đời cho Lý Thuý Hồng, chuyển xong liền buông một câu: “Tôi coi như không có đứa con gái như cô.”
Không lâu sau, cửa hàng điện thoại di động của Lý Thuý Hồng đã tưng bừng khai trương.
Nghe bố tôi nói, lúc đó họ còn thiếu hai vạn đồng, phải đi vay nặng lãi, muốn đánh một canh bạc lớn.
Lúc đó điện thoại di động đang thịnh hành, cửa hàng nhà Lý Thuý Hồng làm ăn phát đạt, kiếm được rất nhiều tiền.
Bố tôi nhìn mà đỏ mắt, trách tôi lúc đó không hiểu chuyện, tôi liền ôm cổ bố nũng nịu: “Bố ơi, nhà hàng của chúng ta mà kinh doanh tốt, không thua kém gì Lý Thuý Hồng đâu.”
Mẹ tôi cũng cười nói: “Đúng vậy, mấy hôm trước còn có người tìm em, nói là để anh làm cái gì mà nhượng quyền thương hiệu, em cũng không hiểu, anh nghiên cứu kỹ đi.”
Đang nói chuyện, bên ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa, mẹ tôi mở cửa ra xem, là Vương Siêu Phán.
Mẹ tôi còn chưa kịp nói gì, bố tôi đã mặt mày u ám đi tới: “Mày đến đây làm gì? Tao đã nói là hai nhà chúng ta cắt đứt quan hệ rồi.”
Vương Siêu Phán nước mắt rơi đầy mặt: “Bố mẹ con đi Bắc Kinh rồi, để con một mình, con không có cơm ăn.”
Mẹ tôi nghe xong liền đấm bố tôi một cái, vội vàng đón Vương Siêu Phán vào nhà.
“Vào đây vào đây, vào nhà bác ăn cơm.”
Vương Siêu Phán ngồi xuống ăn ngấu nghiến, như thể cả đời này chưa từng được ăn cơm.
Mẹ tôi thương xót gắp thức ăn cho em ấy: “Nhìn con bé đói chưa kìa, vợ chồng Lý Thuý Hồng đúng là nhẫn tâm.”
Tôi cười với Vương Siêu Phán, nói: "Bây giờ bố mẹ em kiếm được nhiều tiền rồi, chắc sẽ mua đàn piano cho em nhỉ?"
Không ngờ tôi vừa dứt lời, Vương Siêu Phán lập tức dừng đũa, úp mặt xuống bàn khóc nức nở.
Tôi giật mình, cúi đầu như một đứa trẻ phạm lỗi, không nói gì.
Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi, vỗ nhẹ vào lưng Vương Siêu Phán, nói: "Siêu Phán, có chuyện gì ấm ức không? Nói cho bác nghe nào."
Vương Siêu Phán khóc một lúc lâu mới có thể nói thành lời: "Bố mẹ con lấy tiền đi Bắc Kinh chữa bệnh. Họ nói muốn sinh cho con một đứa em trai. Hu hu, bác ơi, bác nói xem, họ có em trai rồi có vứt bỏ con không?"
Mặt bố tôi đen như Lí Quỳ, đập đũa xuống mắng: "Lý Thuý Hồng đúng là đồ không ra gì, nhà họ Vương có ngai vàng để kế thừa à? Có tiền là nghĩ đến chuyện sinh con trai, chết tiệt, cả đời này họ cũng không sinh được đâu."
Mẹ tôi vỗ lưng Vương Siêu Phán an ủi: "Không sao đâu Siêu Phán, nó không cần thì bac cần, con và Bối Bối vốn là chị em ruột, đều đến nhà bác cũng được, chỉ là không hiểu nổi, hai đứa ngoan như vậy, sao lại không bằng con trai chứ?"
Vương Siêu Phán khóc dữ dội hơn.
Lý Thuý Hồng đi Bắc Kinh Thượng Hải một vòng, tiền thì tiêu không ít, bệnh thì không chữa được.
Thấy chuyện sinh con trai không có hy vọng, hai vợ chồng hoàn toàn buông thả bản thân, mua một chiếc Santana, ngày nào cũng lái xe đi vòng quanh trước cửa nhà tôi.
Lúc đó một chiếc Santana phải gần 20 vạn, hàng xóm xung quanh đều rất ngưỡng mộ.
Bố tôi nhìn cũng tức, về nhà lôi sổ tiết kiệm ra nói với tôi: "Bối Bối, đi, chúng ta cũng đi mua xe."
Tôi và bố tôi đi được nửa đường, tôi đột nhiên chỉ vào văn phòng bán nhà bên cạnh, nói: "Bố, con không muốn mua xe nữa, chúng ta đi mua một căn chung cư đi."
Bố tôi bật cười: "Nhà mình đâu có thiếu chỗ ở, mua chung cư làm gì?"
Nhưng tôi không chịu: "Con muốn mua chung cư, ở nhà tập thể khó chịu lắm, nhà vừa nhỏ vừa ẩm ướt. Mua một căn nhà lớn không sang trọng hơn xe sao?"
Lúc đó chung cư mới bắt đầu thịnh hành, bố tôi không thể lay chuyển được tôi, đành phải theo tôi vào văn phòng bán nhà.
Cuối cùng mua ba căn nhà với giá 20 vạn.
10
Mấy năm nữa trôi qua, tôi lên đại học.
Trong một tối nghỉ hè, chợt có tiếng gõ cửa dồn dập.
Bố tôi không nhịn được khoác áo, đi ra ngoài xem, người tới hóa ra là Lý Thúy Hồng và Vương Dũng.
Hai người này suốt mấy năm nay đều không có thông tin gì, bố tôi vốn muốn đuổi họ đi, không ngờ Lý Thúy Hồng lại đột nhiên quỳ xuống trước mặt bố tôi.
“Anh, anh mau cứu em với, đám cho vay nặng lãi ngày nào cũng chặn trước cửa nhà, em không còn chỗ nào để về nữa.”
Bố tôi giật mình, vội vàng hỏi bà ta có chuyện gì.
Hóa ra, Lý Thuý Hồng làm đại lý Tiểu Linh Thông kiếm được tiền, nhưng lại không tiết kiệm.
Họ thấy công việc kinh doanh này có triển vọng, vì vậy họ lại vay một khoản tiền lớn với lãi suất cao, chuẩn bị mở rộng quy mô.
Không ngờ Tiểu Linh Thông đột nhiên mất thị trường, lượng hàng lớn hai người đã tích trữ đều không bán được.
Nhưng những người cho vay nặng lãi không quan tâm đến điều đó.
Những năm gần đây, hai người đi khám bệnh, mua xe, đi du lịch, về cơ bản đã tiêu hết tiền, không trả nổi tiền cho vay nặng lãi.
Lý Thuý Hồng khóc lóc nói với bố tôi: “Anh, chỉ có anh mới cứu được em. Nhà hàng của anh làm ăn tốt như vậy, anh hãy rút ra một ít giúp em đi.”
Bố tôi không kiên nhẫn phẩy tay: “Cút, cút, cút, tiền của nhà tôi có liên quan gì đến cô? Chúng ta đã không còn quan hệ từ lâu rồi, lúc đầu đã nói rõ ràng rồi, cút đi.”
Nói xong liền đóng cửa nhốt Lý Thuý Hồng đang khóc lóc ở bên ngoài.
Lý Thuý Hồng còn muốn làm loạn, bố tôi trực tiếp gọi bảo vệ đến, kéo Lý Thuý Hồng ra ngoài.
Mẹ tôi nghe tin này cũng giật mình, phản ứng đầu tiên là Vương Siêu Phán có thể gặp nguy hiểm.
Sáng hôm sau, bố tôi liền kéo theo nhân viên nhà hàng, chạy đến cổng trường cấp ba của Vương Siêu Phán.
Quả nhiên, đám người cho vay nặng lãi đang tìm Vương Siêu Phán gây chuyện.
Bố tôi dẫn theo một nhóm thanh niên khỏe mạnh chắn trước mặt Vương Siêu Phán.
“Các người làm gì? Bắt nạt cháu gái tôi à?”
Đầu sỏ của nhóm cho vay nặng lãi bị giật mình, vô thức lùi lại một bước, nói: “Các người, các người là ai? Lý Thuý Hồng đã bán đứa con gái này cho chúng tôi rồi, không liên quan đến các người.”
Bố tôi tức giận: “Các người nói cái gì?”
Đầu sỏ của nhóm cho vay nặng lãi lấy ra một tờ giấy từ trong túi: “Các người xem đi, giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, Lý Thuý Hồng đã bán Vương Siêu Phán cho chúng tôi để trả nợ.”
Tôi cũng nổi nóng, trực tiếp đứng chắn trước mặt nhóm cho vay nặng lãi, giật lấy tờ giấy: “Bây giờ là xã hội pháp quyền, sao có thể cho phép buôn bán phụ nữ trẻ em? Hành vi của các người đã vi phạm pháp luật, tôi học luật, chỉ cần dựa vào cái này, tôi có thể đưa tất cả các người vào tù.”
Bố tôi cũng ở phía sau hét lớn: “Nếu các người muốn tìm thì hãy đi tìm Lý Thuý Hồng, đừng đến làm phiền Siêu Phán. Nếu không, tôi sẽ không tha cho các người.”
Cho vay nặng lãi vốn dĩ là để kiếm tiền, thấy sau lưng bố tôi có nhiều người như vậy, lại bị tôi mắng một trận, bọn họ lập tức mất hết khí thế, miệng lẩm bẩm chửi bới: "Hai tên khốn nạn Lý Thuý Hồng, Vương Dũng này, xem tao xử lý chúng mày thế nào, đi, tìm chúng nó thôi."
Vương Siêu Phán lúc này đã sợ hãi đến mức đờ đẫn, khi hoàn hồn lại thì khóc lóc chạy đến ôm lấy bố tôi: "Bác ơi, bác đừng bỏ rơi cháu, bác ơi..."
Bố tôi nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu.
Nghe nói hôm đó Lý Thuý Hồng và Vương Dũng bị đánh rất thê thảm, cuối cùng phải bán nhà bán xe, đi vay mượn khắp nơi mới trả được món nợ nặng lãi kia.
Tối hôm đó, Vương Siêu Phán đến nhà tôi, tôi nắm tay em ấy, chân thành nói: "Siêu Phán, em có hận bố mẹ em không?"
Đôi mắt Vương Siêu Phán như muốn phun lửa: "Sao lại không hận, họ suýt nữa đã bán em đi rồi."
Tôi gật đầu, lấy tờ giấy buổi sáng ra: "Chị muốn đưa họ vào tù, được không?"
Bố mẹ tôi cũng giật mình vì lời tôi nói, mẹ tôi ngạc nhiên hỏi: "Bối Bối, con nói gì vậy?"
Tôi nghiêm túc nói với mẹ: "Mẹ ơi, Lý Thuý Hồng và Vương Dũng đã phạm tội buôn bán phụ nữ và trẻ em, họ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật."
Mẹ tôi há hốc miệng một lúc lâu, rồi mới khẽ nói: "Nhưng họ, họ rốt cục vẫn là..."
"Bố mẹ ruột duy nhất của con chính là hai người."
Tôi trang trọng nói với bố mẹ.
Mẹ tôi nghe xong, nước mắt tuôn rơi: "Chúng ta cũng chỉ có Bối Bối là con gái ruột duy nhất."
Nói rồi, bà ôm chặt lấy tôi.
Bố tôi hút thuốc một lúc lâu, rồi nghiến răng nói: "Đúng là phải cho hai tên khốn nạn đó một bài học. Siêu Phán, chúng ta nghe ý kiến của cháu. Bối Bối nhà bác đã đổi tên sang họ bác từ lâu rồi, không liên quan gì đến Lý Thuý Hồng. Nhưng họ là bố mẹ ruột của cháu, nếu vào tù cũng sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cháu."
Không ngờ Vương Siêu Phán không chút do dự, mạnh mẽ gật đầu: "Con đồng ý, nếu họ không vào tù thì mới ảnh hưởng đến con nhiều hơn. Chỉ là..."
"Chỉ là gì?"
Mẹ tôi nắm tay Vương Siêu Phán, xót xa hỏi.
Vương Siêu Phán mắt ngấn lệ: "Chỉ là, sau này con sẽ không còn chỗ để ăn cơm nữa..."
Mẹ tôi ôm chặt Vương Siêu Phán vào lòng: "Từ nay về sau con cứ đến nhà bác ăn cơm, nhà bác cũng là nhà của con, con cũng là con gái của chúng ta."
Vương Siêu Phán nhào vào lòng mẹ tôi khóc nức nở.
11
Chúng tôi mang chứng cứ đến cơ quan công an để khởi tố vụ án, cảnh sát rất coi trọng và nhanh chóng bắt giữ Lý Thuý Hồng và Vương Dũng.
Việc xét xử vụ án cũng rất đơn giản, có chữ ký của Lý Thuý Hồng và Vương Dũng, cùng với nhân chứng cho vay nặng lãi và video giám sát, Lý Thuý Hồng và Vương Dũng nhanh chóng bị truy tố.
Trên tòa, Lý Thuý Hồng và Vương Dũng cố gắng trình bày họ đã đối xử tốt với Vương Siêu Phán như thế nào, chưa bao giờ nghĩ đến việc bán em ấy.
Không ngờ, Vương Siêu Phán đã trực tiếp bước lên bục nhân chứng.
"Các người đối xử tốt với tôi sao? Từ khi tôi sinh ra, vai trò của tôi là để so sánh với chị gái. Trước đây chị gái tên là Vương Phán, các người đặt tên cho tôi là Vương Siêu Phán."
"Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần tôi có điểm nào không bằng chị, các người đánh đập hoặc mắng nhiếc tôi. Nhưng các người thực sự quan tâm đến tôi chưa? Chị học piano, các người cho tôi một cây đàn điện tử để tự luyện tập và còn phải chơi tốt hơn chị. Chị học giỏi, các người chỉ biết mắng tôi không chăm chỉ nhưng chưa bao giờ mua cho tôi một cuốn sách bài tập nào."
"Ngay cả việc ăn cơm cũng là các người ăn trước, tôi về nhà ăn đồ thừa của các người. Các người làm ăn kiếm tiền, không dùng một xu nào cho tôi, sách bài tập của tôi đều là tôi nhịn ăn sáng để dành tiền mua. Nhưng giờ các người thua lỗ, lại định bán tôi để trả nợ. Trên đời này có bố mẹ nào như các người không? Các người còn xứng đáng làm người không?"
Vương Siêu Phán nói xong, khiến mọi người đều xót thương.
Lý Thuý Hồng tức giận mắng nhiếc: "Đồ vô ơn, tao nuôi mày lớn như vậy, tao sinh ra mày là ân huệ lớn, không biết ơn thì thôi, còn phản bội lại tao, đồ con gái chết tiệt, mày sẽ không được chết tử tế đâu..."
"Người không được chết tử tế là bà mới đúng."
Tôi đột nhiên đứng dậy, trên tay cầm một cuộn băng ghi hình.
"Năm đó bà bỏ rơi tôi một mình ở công viên, tôi suýt nữa chết cóng giữa mùa đông. Bà đã phạm tội bỏ rơi trẻ em, bà biết không?"
Tôi đưa cuộn băng cho tòa án, tòa án phát ngay tại chỗ, trong đó là cảnh Lý Thuý Hồng bỏ rơi tôi khi tôi đang chơi xích đu.
Lý Thúy Hồng mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn video.
Bà ta không biết là, hôm đấy lúc chú Trương vứt vàng, bất cẩn ấn nút bật camera lên, mà camera lại quay về phía tôi đang chơi xích đu.
Lúc đấy chú Trương xem video thấy tình hình không đúng lắm, nhưng sau này thấy tôi bên cạnh bố tôi, mới thở phào nhẹ nhõm, không nhắc đến chuyện video đó nữa.
Mà sau khi tôi lớn lên, trong một lần vô tình chú nhắc đến, tôi liền xin lại video, chính là để tống Lý Thúy Hồng vào tù.
Lúc đó, một vài hàng xóm tham dự phiên tòa cũng nhao nhao làm chứng, nói Lý Thúy Hồng vẫn đối thử không tốt với tôi, còn muốn vứt bỏ tôi.
Lý Thúy Hồng hung tợn nhìn chằm chằm tôi, chửi ầm lên: “Cái loại xui xẻo nhà mày, đồ quỷ đòi mạng, đáng nhẽ tao phải dìm chết mày, mày đã khắc chết các con trai tao, giờ mày khắc cả tao, mày cũng khắc chết cả nhà mày luôn đi, đồ khốn kiếp.”
Tâm trạng Lý Thúy Hồng càng lúc càng kích động, bị cảnh sát đè chặt xuống.
Mẹ tôi cũng không yếu thế chút nào: “Cô mới là đồ khốn kiếp, Bối Bối nhà tôi rõ là đại phúc tinh, là cô không có phúc phận được hưởng thôi. Để con bé ở cùng cô là hời cho loại khốn nạn như cô lắm rồi.”
Tôi nhìn Lý Thúy Hồng đang kích động, khẽ mỉm cười: “Bà biết gì không? Cổ phiếu tôi chỉ bừa cho bố năm ấy, đã lời mấy chục lần. Bà nghĩ thử xem, nếu lúc đó bà không bán cổ phiếu đó đi, giờ bà đã có bao nhiêu tiền rồi? Còn rơi vào hoàn cảnh như này được sao?”
Lý Thúy Hồng mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn tôi hồi lâu, sau đó mãnh liệt lắc đầu: ‘Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.”
12
Lý Thúy Hồng và Vương Dũng vì tội buôn bán phụ nữ trẻ em và tội vứt bỏ trẻ em, bị phán mười năm tù.
Vương Siêu Phán cũng coi bố mẹ tôi là bố mẹ ruột, hai chị em cuối cùng cũng được sống cùng nhau.
Vì có năng khiếu âm nhạc xuất chúng, Vương Siêu Phán thi đậu học viện nghệ thuật danh giá, trở thành một nghệ sĩ piano ưu tú.
Mà tôi cũng dựa vào thành tích xuất sắc mà ở lại trường làm giáo viên.
Nhà hàng nhà tôi cũng mở thêm nhiều chi nhánh, dùng tên Nhà hàng Bối Bối để nhượng quyền rất nhiều nhà hàng ở các thành phố.
Bà nội cuối cùng vẫn không chống chọi được năm tháng, bình thản mỉm cười qua đời.
Thoáng chốc mười năm đã trôi qua, gia đình chúng tôi đến nhà cũ của bà để đón Tết.
Bỗng nhiên, từ ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Bố tôi mở cửa ra, ai ngờ lại là Lý Thuý Hồng.
Lúc này, Lý Thuý Hồng đã bạc trắng tóc, trông còn già hơn bố tôi rất nhiều.
Bố tôi không thèm để ý đến bà ta nhưng bà ta vẫn tự kể chuyện của mình.
Bà ta vừa ra tù, đã ly hôn với Vương Dũng, hiện đang làm lao công tại một cửa hàng nhượng quyền của nhà hàng Bối Bối.
Lý Thuý Hồng tự than thở: "Giờ mẹ cũng không còn nữa, em cũng không thể tiễn mẹ lần cuối."
Bố tôi bực bội phẩy tay: "Thôi được rồi, mẹ cũng không cần cô tiễn, cô đi đâu thì đi đi."
Lý Thuý Hồng vẫn còn chút hy vọng: "Em chỉ muốn nhìn thấy con gái em, bao nhiêu năm rồi chưa gặp, không biết..."
"Chúng nó vẫn ổn, không cần cô lo lắng, đi đi, xui xẻo quá."
Tôi và Vương Siêu Phán không quay sang, cúi mặt lướt điện thoại xem video ngắn.
Lý Thuý Hồng thở dài, từ từ bước ra khỏi cửa, bỗng quay lại nói với bố tôi: "Anh, năm đó em đòi chia tài sản, là em không hiểu chuyện, anh đừng ghét em nữa."
Bố tôi bỗng cười lớn: "Ghét em? Sao tôi lại ghét cô chứ. Nếu không phải cô đòi chia tài sản sớm, biết đâu chúng tôi còn mất nhiều tiền hơn. Cô còn không biết thôi, sau Tết này, nhà cũ của mẹ sẽ bị giải tỏa, được đền bù ba căn hộ ở trung tâm thành phố, ba căn đấy."
Lý Thuý Hồng mắt tròn xoe, há hốc miệng, cuối cùng vẫn không nói được lời nào.
Lúc này, bà ta thậm chí còn không có chỗ ở.
Bố tôi nói xong lại quay sang nhìn tôi, cười nói: "Cũng nhờ có Bối Bối nhà mình, lúc mở nhà hàng là do Bối Bối gợi ý, mua cổ phần Mao Đài cũng là do Bối Bối khuyên. Căn nhà cũ này cũng là Bối Bối khuyên tôi giữ lại. À đúng rồi, lúc cô mua xe, Bối Bối cứ bắt tôi mua nhà, giờ thì tốt rồi, giá đã tăng gấp mười lần."
"Ôi, trước đây ai bảo Bối Bối nhà mình là xui xẻo nhỉ? Bối Bối nhà mình là phúc tinh lớn nhất trên đời, theo cách nói hiện đại là gì nhỉ? À đúng rồi, cẩm lý."
Tôi liếc nhìn Lý Thuý Hồng, mặt bà ta còn lạnh hơn cả đêm đông.
Còn tôi cũng thầm cảm thấy may mắn trong lòng.
Cảm ơn Lý Thuý Hồng vì đã bỏ rơi tôi một mình trong công viên vào đêm hôm đó, nếu không, làm sao tôi có thể có được một gia đình hạnh phúc như thế này, có được bố mẹ yêu thương tôi như thế này chứ?
Nghĩ đến đây, tôi lập tức hôn mẹ mình một cái thật mạnh, sau đó đứng dậy, giơ ly rượu lên.
“Bố, mẹ, cảm ơn bố mẹ. Chúc mừng năm mới.”
- Hết -
💖👋 Bộ này cũng hay nè ní ơi:
Sau khi thiên kim thật nhận tổ quy tông, thiên kim giả hào môn như tôi đành tự giác kéo vali về tới nhà đất ở nông thôn.
Tôi tưởng rằng mình sẽ đối mặt với một nhà già yếu bệnh tật cùng mấy con dê trong chuồng dê.
Nào ngờ, anh cả là ông trùm luật sư? Anh hai là một bác sĩ thiên tài mới nổi trong giới y học? Còn anh ba thì lại là một cậu học sinh giỏi, ngầu lòi?
Chưa hết, cả ngọn núi và đàn dê trên đó đều là của nhà tôi?
“Đoàn Sủng Thiên Kim Giả” trong nhà tui nhaaa