Chương 3 - Cảm Giác Lạnh Nhạt

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Anh ta lấy giấy bút ra, bắt đầu nghiêm túc lập danh sách mua sắm:

Tổ yến, a giao, cherry nhập khẩu, dầu cá biển sâu…

Mỗi món đều đắt đỏ, là những thứ anh ta từng gọi là “thuế IQ”.

Vậy mà giờ đây, những thứ “thuế IQ” ấy lại trở thành bằng chứng của hiếu tâm.

Khi mẹ tôi đến, tôi đề nghị đi siêu thị mua chút hoa quả, anh ta nhăn mày: “Trong nhà chẳng phải còn táo sao? Đừng lãng phí tiền.”

Mấy quả táo đó là tôi mua từ tuần trước, đã bắt đầu héo.

Sự tương phản rõ rệt như hai bàn tay vô hình, tát tới tấp vào mặt tôi.

Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa, cất tiếng lạnh lẽo mà chính tôi cũng không nhận ra:

“Mẹ em đến, sao không thấy anh sốt sắng như thế?”

Giang Thành đang chìm trong niềm vui đoàn tụ mẫu tử, nghe xong câu đó liền lộ vẻ khó chịu.

“Làm sao giống được chứ?” – anh ta phản bác một cách dĩ nhiên, giọng đầy kinh ngạc –

“Đó là mẹ anh mà!”

Đó là mẹ anh.

Bốn chữ đơn giản, như một con hào sâu ngăn cách – chia rạch ròi tôi và mẹ tôi với anh ta và gia đình anh ta.

Thì ra, trong cuộc hôn nhân này, tôi và mẹ tôi, mãi mãi chỉ là người ngoài.

Nhân lúc Giang Thành vào phòng tắm, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi cầm điện thoại của anh ta lên.

Không có mật khẩu.

Anh ta đối với tôi, xưa nay vẫn luôn “thẳng thắn” như thế.

Tôi mở đoạn chat giữa anh ta và mẹ chồng ra, tay vì căng thẳng mà hơi run.

Lướt lên trên, thời gian quay lại ngày đầu tiên mẹ tôi đến.

Mẹ chồng: “Mẹ vợ con đến rồi à?”

Giang Thành: “Ừ, vừa mới đến.”

Mẹ chồng: “Haiz, lại làm phiền hai đứa rồi, con bận như vậy, Vãn Tình cũng thế, còn phải phân tâm chăm bà ấy.”

Những lời tưởng như ân cần, lại mang theo một cảm giác kỳ quái khó nói thành lời.

Lướt tiếp xuống.

Ngày thứ hai mẹ tôi đến, bà ta gửi một bức ảnh: bà đang nhảy quảng trường, cười rạng rỡ.

Dưới ảnh là một câu:

“Mẹ vợ con lại đến ăn chực nữa rồi phải không? Con gái lấy chồng rồi còn suốt ngày dính lấy, thật chẳng biết điều gì cả.”

Trái tim tôi siết lại, như bị ai đó bóp nghẹt, hơi thở cũng tắc nghẽn.

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy, như muốn nhìn thủng ra một cái lỗ.

Nhưng thứ khiến tôi lạnh thấu xương, lại là câu trả lời của Giang Thành.

Anh ta chỉ đáp một chữ “Ừ”, rồi viết:

“Mẹ yên tâm, con biết chừng mực.”

“Biết chừng mực.”

Sự “chừng mực” của anh ta – là ba ngày mặt lạnh với mẹ tôi, khiến bà như ngồi trên đống lửa trong chính căn nhà con gái, cuối cùng buộc phải lặng lẽ rời đi trong nước mắt.

Cơn giận dữ như nham thạch dâng lên trong lồng ngực tôi, suýt nữa phá tan lý trí.

Tôi lướt tiếp, thấy càng nhiều lời nói khó mà chấp nhận được.

Mẹ chồng:

“Vãn Tình không biết lo toan, tiền tiêu đi đâu hết rồi? Mẹ thấy chắc đem về cho nhà mẹ đẻ hết rồi, con phải trông chừng đấy, đừng để nó chuyển hết tiền nhà mình về cho bên đó.”

Giang Thành:

“Cô ấy không dám.”

Mẹ chồng:

“Đợi mẹ đến vào Đông Chí, mẹ phải dạy dỗ lại nó, con dâu không quản là không được.”

Giang Thành:

“Mẹ đến là tốt rồi, có mẹ ở đây, cô ấy không dám làm càn.”

“Không dám làm càn”…

Thì ra, trong mắt anh ta và mẹ anh ta,

tôi chỉ là một kẻ ngoài, cần được “dạy dỗ”, không được “làm càn”.

Ba năm hôn nhân, những gì tôi toàn tâm toàn ý vun vén, trong mắt họ, chỉ là một trò hề.

Tay tôi run rẩy, chụp lại từng trang tin nhắn ấy, lưu lại.

Mỗi tấm ảnh, là một nhát dao cắm vào tim tôi, cũng là vũ khí tôi sẽ dùng để phản đòn.

Bình tĩnh.

Tôi tự nhủ mình.

Bây giờ chưa phải lúc bùng nổ.

Tôi hít sâu một hơi, đè nén lửa giận, gửi tin nhắn cho cô bạn thân – Tô Tình.

Tô Tình là luật sư, người tôi tin tưởng nhất.

Tôi viết:

“Tô Tình, giúp tớ tra điều khoản trong Luật hôn nhân liên quan đến bạo lực lạnh và tổn thương tinh thần,

cùng quy định cụ thể về phân chia tài sản sau hôn nhân.”

Gửi xong, tôi lập tức xóa tin nhắn, đặt điện thoại về chỗ cũ.

Giang Thành từ phòng tắm bước ra, vừa ngâm nga hát vừa nhìn tôi ngồi trên sofa.

Anh ta còn tỏ ra quan tâm:

“Sao chưa ngủ? Trông em nhợt nhạt thế.”

Tôi ngẩng đầu lên, nở nụ cười dịu dàng với anh ta:

“Đợi anh cùng ngủ mà.”

Anh ta không biết, đằng sau nụ cười ấy, là một đống hoang tàn lạnh giá.

Cuối tuần, Giang Thành hào hứng kéo tôi đi siêu thị mua sắm.

Xe đẩy nhanh chóng chất đầy – toàn là đồ ăn vặt và vật dụng mẹ anh ta thích dùng.

Đến khu hạt khô, tôi dừng lại, cầm lên một túi hạt óc chó vỏ mỏng – món mẹ tôi thích nhất.

Tôi nói:

“Loại này ngon, mua cho mẹ em ít gửi về nhé.”

Giang Thành lập tức cau mày, cầm túi hạt trong tay tôi đặt lại kệ.

“Trong nhà không còn à? Lần trước mua vẫn chưa ăn hết mà.”

Anh ta tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Lần trước là quà từ công ty anh ta, loại nhỏ, vỏ cứng, mẹ tôi răng yếu, cắn không nổi.

Tôi nhìn nghiêng gương mặt đầy tự nhiên của anh ta, chút tình cảm cuối cùng trong tôi cũng tan thành mây khói.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)